Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bị đuổi việc là đáng đời!”
Tôi lạnh lùng đầu nhìn họ: “Tất cả đều là người trưởng thành rồi, không có óc phán đoán của riêng mình sao? Những kẻ chỉ biết hùa theo người khác, hoặc là ngu ngốc, hoặc là ghen tị!”
Một nửa đám đông im bặt.
Nhưng vẫn có vài kẻ thích gây chuyện.
“Haha, này có phải là ai ngoại tình thì người đó có lý không?”
“Một con nhỏ đào mỏ thôi mà. Chẳng phải cô thấy đốc Chu đẹp trai, có tương lai nên mới làm bạn anh ta sao? Giờ thì sao, câu được con rùa vàng nào tốt hơn rồi à?”
Bộ mặt vu khống người khác thật rất xấu xí.
Khiến tôi phải bật cười.
“Câu rùa vàng ư? Xin lỗi nhé, bản thân tôi quá giàu có, nên so với việc câu rùa vàng, có lẽ nuôi vài ‘chú chó sữa’ sẽ hợp với tôi hơn!”
Đương nhiên không ai tin lời tôi nói.
Nhưng không sao cả.
Sự thật sẽ sớm vả vào mặt họ một cách đau đớn.
6
Dọn dẹp xong đồ đạc, tôi cũng không còn hứng thú về lại căn hộ của mình nữa.
Tôi đã giấu Chu Nham việc bố tôi là một tỷ phú, luôn nói rằng gia cảnh mình bình thường.
Sau khi tốt nghiệp, ở trong căn biệt thự độc lập rộng hơn một nghìn mét vuông ở khu Hồng Hồ, tôi lại tự mua một căn hộ nhỏ để giả nghèo.
Giờ đã chia tay với tra nam, tôi đương nhiên chọn về biệt thự.
Để căn biệt thự không bị hoang, tôi đã thuê một người giúp việc, yêu cầu cô mỗi tuần đến dọn dẹp một và tưới hoa giúp tôi.
Tính ra, hôm nay chính là ngày dọn dẹp.
Tôi điện cho cô giúp việc, nhờ cô ga giường trong phòng chính.
Giọng của cô giúp việc có chút kỳ lạ.
Rất nhỏ.
Giống như đang cố nói thầm, sợ bị người khác nghe thấy.
“Vâng ạ, cô Kim, tôi biết rồi! Cô Kim, hôm nay cô về ạ?”
“Ừm! Tôi đang trên đường, khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới.”
“À!” Cô giúp việc có vẻ không vui. “Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi ga giường cho cô ngay!”
Ngay cổng khu dân cư có một siêu thị nhỏ. Tôi ghé vào mua vài món đồ cần thiết, vừa ra lại chạm mặt Chu Nham và Lâm Mân.
Quần áo của Lâm Mân trông bình thường, nhưng chiếc vòng cổ đã đổi thành của hãng Y, còn đôi hoa tai là của hãng B.
Hai người họ tay trong tay, vô cùng thân mật.
Thấy tôi, sắc mặt Chu Nham trở nên khó coi, còn Lâm Mân thì vênh váo, đắc thắng.
“Kim Chanh, tôi nói này, cô có thấy phiền không? Chúng ta đã chia tay rồi, cô có cần phải theo dõi tôi đến tận cửa nhà Mân Mân không?”
Tra nam lúc nào cũng tự tin thái quá như vậy sao?
Tôi xách túi đồ đang cầm, huơ huơ trước mặt Chu Nham.
“Sao nào, chỉ cho phép Lâm Mân có nhà ở đây, không cho phép tôi có à?”
Chu Nham khịt mũi: “Kim Chanh, trò đùa này không vui đâu! Cô ngoan ngoãn về đi, nếu không tôi sẽ kiện cô tội theo dõi đấy.”
Tôi chọn cách mở cửa xe, lên xe, rồi trước mặt Chu Nham, mở cổng vào khu dân cư.
Khi chiếc xe từ từ lăn bánh vào trong, tôi nghe thấy tiếng Lâm Mân phỉ báng mình.
“Chu Nham, em nghe nói bây giờ có nhiều cô trẻ thích cặp đại gia lắm. Anh nói xem, bạn cũ của anh có phải cũng cặp đại gia rồi không?”
Trong gương chiếu hậu, mặt Chu Nham đen như đít nồi.
“Thật kinh tởm! Bình thường trước mặt anh còn giả vờ trong trắng, tiết hạnh, đầu đã đi tìm một già. Vẫn là Mân Mân của anh tốt .”
Hừ, tôi chỉ hy vọng đến lúc tôi bắt Chu Nham cút khỏi tòa nhà của tôi, hắn vẫn có thể kiêu ngạo được như hôm nay.
7
Tôi nhanh chóng về đến nhà.
Vừa vào phòng khách, tôi đã ngửi thấy mùi gây nồng nặc từ bếp bay ra.
Cô giúp việc thì đang cần mẫn lau sàn nhà.
Nhìn cô ta, tôi không khỏi nhíu mày.
Toàn thân cô ta có gì đó không ổn.
Rõ ràng là đến để dọn dẹp, nhưng cô ta lại một chiếc váy lụa tơ tằm, trên mặt còn trang điểm nhẹ.
Lúc tôi điện, đáng lẽ cô ta đang làm việc, nhưng trên trán không có một giọt mồ hôi.
Ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, không một chút rối bời.
Tóm lại, cảm giác khác xa so với lúc tôi mới thuê cô ta.
Trông không hề giống một người đang làm việc.
Nếu đây không phải là biệt thự của tôi, có lẽ tôi sẽ nghĩ cô ta là chủ nhân của ngôi nhà này.
Có lẽ thấy vẻ mặt tôi không ổn, cô giúp việc chủ động cười giải thích: “Xin lỗi cô Kim, hôm nay là sinh nhật chồng tôi, nên tôi có trang điểm một chút.”
Tôi gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Rồi tôi nhìn về phía bếp: “Mùi gì kia?”
“À, chồng tôi thích uống canh thịt cừu. Nghĩ hôm nay đến đây dọn dẹp cho cô Kim nên tôi hầm sẵn một nồi mang về cho ông .”
Tôi chịu thua rồi.
“Cô ơi, sau nếu cô muốn dùng bếp của tôi, xin hãy báo trước cho tôi một tiếng.”
Cô giúp việc gật đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút không vui.
Tôi cất đồ, vào bếp lấy một chiếc cốc uống nước.
Chiếc cốc hơi ẩm, rõ ràng vừa mới được rửa.
Tôi lại sờ vào mấy cái bát.
Bát cũng vậy.
Làm giúp việc theo giờ còn phải rửa bát sao?
Không biết từ lúc nào, cô giúp việc đã đứng ở cửa bếp.
“Haha, cô Kim, tôi thấy bát hơi bẩn nên tay rửa luôn.”
Được rồi!
Tôi mở tủ phải, định pha cho mình một tách trà.
Vừa chạm vào hộp trà, cô giúp việc đã vội vàng tới ngăn cản: “Cô Kim, con uống nhiều trà không tốt đâu.”
“Ai nói vậy?”
Cảm giác kỳ lạ ngày càng mãnh liệt.
Tôi dứt khoát lấy hộp trà ra và mở nắp.
Trời đất!
Hộp trà đã trống rỗng!
Một hộp trà trị giá hơn mười vạn tệ cứ mà biến mất.
Cô giúp việc lập tức mặt tái mét, thú nhận: “Xin lỗi cô Kim, tôi rất thích uống trà, nên mỗi đến dọn dẹp đều không kìm được mà lấy một ra pha… Trà này bao nhiêu tiền ạ? Ngày mai tôi sẽ đi mua một hộp mới đền cho cô…”
Tôi nhớ lại lúc phỏng vấn, cô giúp việc nói chồng cô đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi năm năm trước, cô chỉ có một cô con , phải làm giúp việc để nuôi con.
Tôi không nỡ bắt cô ta đền tiền.
Nhưng để cô ta tiếp tục làm việc ở nhà tôi thì không thể được nữa.
“Bồi thường thì thôi đi. Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần đến đây nữa. Việc dọn dẹp tôi sẽ tìm người khác.”
Sắc mặt cô giúp việc lại tái đi vài phần. Nhưng dù sao cũng là cô ta sai, nên không nói gì thêm, lẳng lặng cầm đồ đạc rời đi.
Lúc đi, cô ta còn mang theo nồi canh thịt cừu của mình.
Nhưng khi tôi trở về phòng chính, tôi mới biết nào là “người hiền bị kẻ khác bắt nạt”.
8
Trong tủ quần áo của tôi treo rất nhiều quần áo hàng hiệu.
Những bộ hàng đặt may chưa vẫn còn nguyên mác, nhưng những chiếc váy lụa tơ tằm có mác của tôi thì đều đã bị xé mất.
Trong đó có vài chiếc còn có dấu vết đã qua rõ ràng.
Thậm chí trên một chiếc váy màu trắng, còn có một vết màu đỏ chưa giặt sạch.
Tôi tức giận mở tủ cạnh, lôi ra tất cả ga trải giường hàng hiệu của mình.
Trời đất ơi!
Trên một bộ ga trải giường màu tím nhạt cũng có vết màu đỏ.
Tôi tức đến run rẩy.
Nghĩ đến việc cô giúp việc kia đã váy của tôi, thậm chí có thể đã cùng người đàn ông khác làm chuyện bẩn thỉu trên giường của tôi, tôi chỉ muốn nôn mửa.
Sự việc đã đến nước này, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng qua cho cô ta.
Tôi nhớ ra mình đã cho người lắp đặt vài camera ẩn trong nhà, liền lập tức mở điện lên xem.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra một phen mới giật mình kinh hãi.
thật có người đã váy của tôi, còn cùng một người đàn ông mây mưa trên chiếc giường của tôi không biết bao nhiêu .
Nhưng nữ chính không phải là cô giúp việc.
Mà là Lâm Mân.
Nam chính, tự nhiên là Chu Nham.
Còn những bộ quần áo hàng đặt may của tôi, không phải Lâm Mân không muốn , mà là những bộ đó đều được thiết kế ôm sát eo tôi, không rộng rãi như váy . Cô ta đã thử vài , ngay cả khóa kéo cũng không kéo lên được, đành phải từ .
Điều đáng nói hơn là, ngay trước khi tôi về nhà, Lâm Mân, cô giúp việc và Chu Nham đang vui vẻ ngồi trên sofa trò chuyện.
Nếu không phải tôi sắp về, có lẽ cả nhà họ đã ngồi ăn trên bàn ăn của tôi rồi.
Thảo nào cô giúp việc lại tự nhiên đi rửa bát.
Tôi lại nghĩ đến đôi hoa tai và chiếc vòng cổ Lâm Mân đeo hôm nay.
Tôi mở hộp trang sức của mình ra.
nhiên, đã thiếu không trang sức.
Trong đó bao gồm cả chiếc vòng cổ hãng Y và đôi hoa tai hãng B.
Tôi cầm điện định báo cảnh sát.
Chu Nham tin nhắn đến.
Mở ra xem.
Trời đất ơi!
Là một thiệp mời cưới!
Hắn và Lâm Mân sẽ kết hôn vào cuối tháng này.
Nhìn ảnh cưới của hai người trên thiệp, tôi quyết từ ý định báo cảnh sát ngay lập tức.
Hay là, đợi đến ngày cưới của họ, tặng cho họ một món quà thì sao nhỉ?
Tôi trả lời Chu Nham : “Được thôi, đến lúc đó định sẽ đến!”
Hai mươi giây sau, Chu Nham một tin nhắn .
Bấm vào nghe, là giọng của Lâm Mân.
Rõ ràng là một giọng nói thô kệch, lại cố tỏ ra vẻ trà xanh.
“Xin lỗi Kim Chanh, chồng tôi nhờ tôi thiệp mời giúp, tôi lỡ tay nhầm cho cô. Cô không để ý chứ?”
Hóa ra là đến để khoe khoang.
Tôi cũng lại cho cô ta một tin nhắn .
Rất độ lượng.
“Yên tâm, tôi không để ý đâu! Chuyện đã qua thì cứ để nó qua. Tôi sẽ đến hai người lời chúc phúc chân thành . Đám cưới của hai người, tôi định sẽ đến!”
9
Sau đó, Lâm Mân không trả lời tôi nữa.
Tôi cũng không có thời gian để ý đến cô ta.
Báo cảnh sát là món chính cuối cùng.
Họ đã cho tôi nhiều “bất ngờ” như vậy, nếu tôi không chuẩn bị vài món khai vị cho họ thì sao được?
Sau khi tổng hợp tất cả các video, việc đầu tiên tôi làm là thợ đến khóa nhà.
Sau đó, tôi rời khỏi biệt thự, chuyển đến một căn hộ cao cấp khác, bốn phòng ba phòng khách.
Nơi này, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi cũng chỉ có thể bán đi.
Ở lại thì, dù sao cũng không thể ở nổi nữa.
Tiếp theo, tôi điện cho một đối tác làm ăn của bố tôi, người đã giới thiệu cho Chu Nham hợp đồng triệu tệ kia.
Tôi đã đi rồi, hợp đồng triệu tệ đó, hắn cũng đừng hòng có được.
Cuối cùng, tôi tìm đến ông chủ của công ty trên lầu của Chu Nham.
Công ty này và công ty của Chu Nham có lĩnh vực kinh doanh gần như trùng lặp.
Điểm khác biệt là, trong năm nay, Chu Nham đang trên đà phát triển, còn họ thì sắp không trụ nổi nữa, ngay cả tiền thuê nhà cũng đã nợ gần nửa năm.
Nhận được điện của tôi, đối phương tưởng tôi đến đòi tiền thuê nhà.
Lập tức xin lỗi rối rít : “Xin lỗi cô Kim, nợ tiền thuê nhà lâu như vậy, tôi thực sự rất xin lỗi! Cô yên tâm, chậm là ba ngày nữa, tôi sẽ trả tiền thuê cho cô. Công ty này của tôi đã tìm được người tiếp quản rồi.”
Tôi có chút bất ngờ.
Lý do tôi định miễn tiền thuê nhà cho anh ta là anh ta cần cù, thực tế, chịu khó, và có một sự kiên trì hiếm có với công ty này.
Tôi vốn nghĩ rằng, để thuyết phục anh ta hợp tác với mình sẽ tốn không công sức.
Tôi không khỏi bật cười : “Anh Vương đã nỡ bán công ty, sao không thử cân nhắc việc có thêm một đối tác hợp tác nhỉ?”
Tôi và Vương Tăng hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Khi anh ta nhìn thấy tôi, không khỏi kinh ngạc.
“Cô Kim?”
Anh ta đương nhiên nhận ra tôi, dù sao chúng tôi cũng là hàng xóm trên dưới.
Tôi nói đùa: “Nhìn vẻ mặt của anh Vương, chắc là đã nghe về ‘tiếng tăm’ của tôi rồi nhỉ?”
Vương Tăng cười nói: “Vốn dĩ tôi đã không tin những chuyện đó, bây giờ lại càng chắc chắn là không thể! Tôi đột nhiên hiểu tại sao cô Kim lại tìm đến tôi rồi. Được hợp tác với cô Kim, tôi lời to rồi. Chỉ sợ đến lúc đó, Chu Nham sẽ hối hận đến xanh cả ruột gan!”
Tôi cũng cười theo : “Hối hận xanh ruột gan thì sao đủ? Tôi còn có chiêu độc hơn nữa!”
Dám cùng người nữ khác làm chuyện ghê tởm trên giường của tôi, thì phải chịu được cái giá của sự tức giận của tôi.
10
Tôi nhanh chóng ký kết thỏa thuận hợp tác với Vương Tăng.
Tôi vốn muốn làm một bà chủ đứng sau hậu trường, nhưng Vương Tăng nói tôi đã đầu tư nhiều tiền bạc và tài nguyên như vậy, lại khăng khăng tự giáng chức, bắt tôi làm tổng đốc.
Tôi không thể từ chối, đành đồng ý. Nhưng điều kiện đầu tiên là, việc kinh doanh của công ty vẫn phải do anh ta quản lý, ra thân phận và tên của tôi tạm thời phải được giữ bí mật.
Có sự tham gia của tôi, công việc kinh doanh của công ty mới lập tức khởi sắc.
Ngay cả đơn hàng triệu tệ mà Chu Nham từng tự hào cũng đã chuyển sang tay Vương Tăng.
Vương Tăng ngày nào cũng điện báo cáo cho tôi, nói rằng Chu Nham đang nóng như kiến bò trên chảo lửa.
Chu Nham không chỉ một đến chặn Vương Tăng ở cửa công ty, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã dùng thủ đoạn gì để cướp đơn hàng của hắn.
Tôi thì sướng chết đi được.
Thấy đã là ngày hai mươi hai, tôi lập tức dùng chiếc điện khác của mình, tin nhắn cho Chu Nham.
“Xin lỗi anh Chu, cuối tháng này hợp đồng thuê nhà giữa chúng ta sẽ hết hạn. Tôi không có ý định gia hạn, mong anh Chu dọn đi trước cuối tháng.”
Chu Nham lập tức lại cho tôi, tôi không nghe máy.
Hắn liền nhắn tin.
Cố gắng dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục.
Nào là hắn khởi nghiệp không dễ dàng, giai đoạn này vừa mới khởi sắc đã gặp khó khăn.
Nào là hắn đang mang thai, không chịu được cú sốc.
Nào là chúng ta đã hợp tác bao năm, hy vọng tôi tiếp tục cho hắn thuê.
Chỉ tiếc là, tôi đã bị hắn làm cho ghê tởm đến mức lòng dạ sắt đá.
Cho dù hắn có quỳ trước mặt tôi, mí mắt tôi cũng sẽ không chớp một cái.
Tôi trả lời: “Chuyện này không có gì để thương lượng. Vài ngày nữa, tôi sẽ trả lại tiền cọc cho anh.”
Khoảng hai mươi phút sau, Chu Nham mới trả lời : “Được thôi, cô Kim. Cứ làm theo lời cô nói.”
11
Theo như tôi hiểu về Chu Nham, hắn đáng lẽ không phải là người dễ dàng từ như vậy.
Dù sao, giá thuê tôi cho hắn chỉ bằng một nửa giá thị trường.
Làm sao hắn nỡ từ ?
nhiên không dự đoán.
Ngày hôm sau, tôi đầu tiên đến công ty mới làm việc.
thang máy hỏng, tôi đành phải đi thang bộ.
Vừa đi đến tầng của Chu Nham, tôi đã nghe thấy giọng hắn.
“Mân Mân, chú Chu nói nào?”
Hắn rất lo lắng : “Nếu chú Chu không ra mặt giúp anh, tòa nhà văn phòng này anh thật sự không thể gia hạn hợp đồng được nữa rồi. Bây giờ làm sao tìm được giá thuê như hiện tại chứ?”
“Được rồi Mân Mân, em thử lại xem… Yêu em.”
Trước khi cúp máy, Chu Nham còn hôn vào điện một cái.
Rất vang.
Ngay sau đó, hắn đầu lại và nhìn thấy tôi.
Mặt hắn ngay lập tức sa sầm : “Kim Chanh, sao lại là cô?”
Tôi cười đi lên : “Tôi đến đi làm.”
Tôi nhanh chóng lướt qua hắn: “Chu Nham, anh yên tâm, tôi không có bệnh, không đến mức phải bám riết anh không tha đâu.”
Thấy tôi cứ đi thẳng lên trên, Chu Nham phản ứng lại : “Cô đến công ty của Vương Tăng xin việc à?”
Tôi gật đầu: “Cũng có thể nói là vậy.”
“Kim Chanh, cô định phải làm tôi ghê tởm phải không? Mấy ngày nay công ty Vương Tăng cướp của tôi không đơn hàng, cô có biết không?”
Thấy tra nam tức giận, tôi lại vui vẻ.
Tôi lập tức cười tươi như hoa : “Tôi biết chứ!”
Chu Nham sững sờ một lúc, rồi hừ lạnh: “Cho dù là công ty của Vương Tăng cũng sẽ không nhận một người nữ đạo đức bại hoại vào làm đâu.”
“Vậy thì cứ chờ xem.”
Tôi đi giày cao gót tiếp tục đi lên.
Chu Nham có lẽ muốn xem tôi bị bẽ mặt nên cũng đi theo.
Vừa đến cửa công ty mới, tôi gặp vài người, trong đó có ba người là đồng nghiệp cũ của tôi ở công ty Chu Nham.
Ba người họ thấy Chu Nham, tỏ ra vô cùng khó xử: “Haha, đốc Chu, sao anh lại ở đây?”
Gân xanh trên trán Chu Nham nổi lên, rõ ràng rất tức giận, nhưng vẫn cố tỏ ra độ lượng: “Haha, các người không cần phải căng thẳng như vậy. Nhảy việc thôi mà, có phải chuyện gì mờ ám đâu. Tôi đến đây là không muốn công ty của Vương Tăng bị người nữ như Kim Chanh lừa gạt! Loại nữ này, đi đến đâu là xui xẻo đến đó!”
Ba người đồng nghiệp cũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức đứng về phía Chu Nham.
“Kim Chanh, cô cũng đến công ty của Vương Tăng xin việc à?”
“Tôi khuyên cô nên từ ý định này đi! Ai mà không biết tổng đốc Vương là người có gia đình, ghét là loại người đạo đức cá nhân bại hoại như cô.”
“Đúng vậy, hôm nay của đốc Vương cũng đến đây. Cô mau cút đi, để khỏi bị đuổi ra !”
Họ vừa dứt lời, từ trong cửa công ty, hai bóng người vội vàng ra.
Một người là Vương Tăng, người còn lại là anh ta.
Thấy họ, các đồng nghiệp cũ đều nở nụ cười lịch sự trên môi.
Chu Nham thì có chút lúng túng.
Nhưng hai chồng này hoàn toàn không để ý đến họ, mà đi thẳng về phía tôi.
Vương Tăng nắm lấy tay tôi, thân thiết vô cùng : “Cô Kim, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi! Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Vương Tăng thì bất lực lắc đầu: “Xin lỗi cô Kim, tôi biết hôm nay cô đến công ty, nói gì cũng đòi đến gặp cô một …”
Lúc này Vương Tăng mới nhìn thấy Chu Nham.
Anh ta cười qua: “ đốc Chu, để tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là bà chủ thực sự của công ty chúng tôi hiện nay, cô Kim!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Chu Nham càng không thể tin nổi, há hốc miệng: “Bà chủ?”
“Đúng vậy!” Vương Tăng cười nói. “Nhờ có cô Kim cả, nếu không tôi đã sớm không thể kinh doanh được nữa rồi. Cô Kim chính là ân nhân cứu mạng của công ty chúng tôi đấy…”
Tôi ngăn Vương Tăng nói tiếp : “Tôi cũng là có mục đích lợi ích mới giúp anh! Vào trong đi! Buổi phỏng vấn, họ cũng đợi không kịp rồi!”
Khi quy mô kinh doanh của công ty mở rộng, tự nhiên cần phải tuyển thêm người.
Vòng sơ tuyển tôi đã giao cho Vương Tăng.
Hôm nay tôi đến là muốn đích thân sát vòng phỏng vấn cuối cùng.
Vương Tăng gật đầu, cùng đi về phía trước, đi được vài lại đầu nhìn các đồng nghiệp cũ của tôi: “Các người cũng đến phỏng vấn phải không, còn không vào đi?”
Ba người họ mặt tái mét.
“… Không ạ! Haha…”
“Đúng vậy, không ạ!”
Còn tôi, khóe miệng cứ cong lên mãi không thôi.
Bởi tôi có thể cảm nhận được ánh mắt kia, vẫn luôn dõi theo tôi.
12
Không dự đoán.
Buổi chiều tan làm.
Tôi bị Chu Nham chặn lại ở bãi đỗ xe.
Hai ngày trước tôi vừa đổi một chiếc Maybach.
Nhìn chiếc xe mới của tôi, ánh mắt hắn trở nên phức tạp tột độ.
“Chanh Chanh, em đổi xe mới từ lúc nào vậy?”
Tôi nhìn Chu Nham cười : “Mặt anh dày đến mức nào vậy? Ngoại tình rồi mà còn dám tôi là Chanh Chanh, anh muốn làm tôi kinh tởm đến chết phải không?”
Chu Nham cười gượng một tiếng : “Haha, Chanh Chanh, sao em lại trở thành bà chủ của công ty Vương Tăng vậy?”
Tôi đáp: “Có tiền là được thôi!”
“Vậy em… có thể nhường cho anh một đơn hàng không?” Chu Nham cười khổ. “Gần đây anh đã mất không đơn hàng, đều chạy sang công ty của Vương Tăng… Chanh Chanh, nể tình chúng ta trước đây, nhường cho anh đơn hàng đi… Nếu không công ty của anh thật sự không trụ nổi nữa.”
“Tình cảm trước đây của chúng ta ư? Chu Nham, lúc anh ngoại tình sao không nghĩ đến tình cảm của chúng ta?”
Chu Nham không trả lời.
Tôi lại cười nói: “Cha dượng của Lâm Mân không phải là triệu phú sao, trước đây không phải còn giúp anh có được đơn hàng triệu tệ đó sao? Anh nhờ cha dượng cô ta giúp là được rồi.”
“Ôi, cha dượng cô gần đây hơi bận…”
Tôi lòng dạ biết rõ.
Không phải họ bận.
Mà là sắp không giả vờ được nữa.
Có câu nói rất hay, khi bạn nói một lời nói dối, bạn sẽ phải dùng một trăm lời nói dối khác để che đậy.
Nhưng tôi vẫn phải cho tra nam hy vọng chứ.
Nếu không sao hắn có thể ngã đau hơn được?
“Bận cũng không phải chuyện . Chỉ cần dựa vào tình yêu của Lâm Mân dành cho anh, cô định sẽ có cách thuyết phục cha dượng mình. Cố lên, Chu Nham! Tin vào bản thân, lựa chọn của anh không sai đâu!”
Có lẽ tôi diễn quá đạt, vẻ mặt Chu Nham có vẻ hơi cảm động.
Tôi nhân cơ hội này lách qua hắn, mở cửa xe.
Lúc rời đi, tôi nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt Chu Nham vẫn luôn dõi theo tôi…
13
Tôi vừa mới làm tra nam cảm động.
Ngày hôm sau, cặp đôi tra nam nữ đã tặng tôi một bom tấn.
Bức ảnh tôi lái xe vào biệt thự Hồng Hồ bị dán ngay cửa công ty của Vương Tăng.
Còn có một dòng chữ , đại ý nói rằng tôi được một già ở biệt thự Hồng Hồ bao nuôi.
Chính già đó đã cho tôi tiền để mua công ty của Vương Tăng và cả chiếc Maybach.
Trong ảnh, chiếc xe tôi lái vẫn là chiếc cũ.
Bộ quần áo tôi là bộ đồ tôi hôm về biệt thự Hồng Hồ.
Hôm đó tôi đã gặp Chu Nham và Lâm Mân ở cổng.
Ai là người chụp ảnh, không cần nói cũng biết.
nhiên, tôi đi kiểm tra camera sát, đã được cảnh Lâm Mân dán ảnh.
Tôi một đoạn video nhỏ, cho Chu Nham.
“Tôi yêu cầu Lâm Mân phải lập tức xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”
Kết Chu Nham nói sao?
Hắn nói tùy tôi, còn nói Lâm Mân không làm gì sai, loại nữ đạo đức bại hoại như tôi đáng bị mọi người phỉ nhổ.
Còn nói Lâm Mân bây giờ là nữ có thai, báo cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát đến cùng lắm chỉ phê bình giáo dục, chứ không thể bắt cô ta được.
Rất tốt!
Không biết xấu hổ chắc cũng lây được nhỉ!
Chu Nham và Lâm Mân ngày càng giống nhau.
Tôi dùng chiếc điện khác nhắn tin cho Chu Nham.
“Tôi sẽ đến công ty anh ngay bây giờ để trả lại tiền cọc cho anh!”
Kẻ nhân không biết điều phải không?
Tôi sẽ dùng ma thuật để đánh bại anh!
14
Chu Nham trả lời tôi một câu: “Mười giờ tôi mới đến công ty.”
là tôi theo đúng thời gian hắn cho, mười giờ đúng có mặt dưới lầu.
Khi đến cửa văn phòng của hắn, hắn và Lâm Mân đang thân mật.
Hai người họ ngay cả rèm cửa cũng không kéo.
Hoàn toàn không sợ ảnh hưởng.
Hắn ôm Lâm Mân ngồi trên bàn làm việc, một tay đỡ eo cô ta, một tay ôm gáy cô ta.
Hôn nhau say đắm.
Tôi liếc nhìn các đồng nghiệp cũ .
Ánh mắt mỗi người đều rất đặc sắc.
Như thể đang tận mắt chứng kiến bắp cải ngon bị heo ủi.
Dù sao trong mắt họ, Chu Nham cũng là một soái ca.
Tôi lặng lẽ thưởng thức một lúc, rồi mới cắt ngang hai người.
“Này, cũng được rồi đó. Giữa thanh thiên bạch nhật, mà Lâm Mân cũng mang thai ba tháng rồi nhỉ, nên chú ý một chút.”
Nghe tôi nói Lâm Mân mang thai, vẻ mặt các đồng nghiệp cũ càng đặc sắc hơn.
Haha, ai là kẻ ngoại tình, đã rõ như ban ngày.
Chu Nham và Lâm Mân cuối cùng cũng ngừng thân mật.
“Kim Chanh, cô không nói thì sẽ chết à?”
“Cô đến đây làm gì?”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Tôi vào ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một xấp tiền : “Tôi đến trả tiền cọc cho Chu Nham.”
Chu Nham nhíu mày: “Tiền cọc gì?”
Tôi chỉ xuống chân mình.
Sắc mặt hắn đổi : “Tòa nhà văn phòng này, cũng là của già mà cô cặp kè sao?”
Tôi cười: “Chu Nham, phỉ báng là phạm pháp đấy! Anh đừng có mở miệng ra là già này già nọ. Anh mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ, bà đây có cần phải đi tìm già không?”
Tôi lấy ra một chồng sổ đỏ đã chuẩn bị sẵn.
“Nhìn cho kỹ đi, tòa nhà này là của ai!”
Chu Nham cầm một cuốn sổ đỏ lên, mở ra, sững sờ.
Đặt xuống, cầm cuốn thứ hai, lại sững sờ.
Đặt xuống, sau khi cầm cuốn thứ ba… hắn tăng tốc độ lật xem.
Khi hắn đặt cuốn cuối cùng xuống, cả người trông có vẻ kiệt sức.
Lâm Mân cạnh không màng hình tượng la hét: “Chu Nham, anh đừng tin con đàn bà này! Đây là sổ giả! Sổ giả!”
Chu Nham cuối cùng cũng lấy lại được một chút IQ.
“Câm miệng! Cô nghĩ Vương Tăng là đồ ngốc à, sẽ bán công ty cho một tình nhân của già sao?”
Chu Nham nhìn tôi, trong mắt nổi lên những tia máu.
“Xin lỗi, Chanh Chanh. Là anh đã hiểu lầm em.”
Tôi cười cất sổ đỏ vào túi : “Câu nói này tôi đã đợi rất lâu rồi.”
“Chỉ tiếc là Chu Nham à, đã quá muộn rồi!”
Sắc mặt Chu Nham lại trắng thêm một phần.
Lúc rời đi, tôi nghe thấy Lâm Mân an ủi hắn.
“Chẳng phải chỉ là một tòa nhà thôi sao? Chu Nham, anh quên cha dượng đã hứa với chúng ta rồi à? Đợi đến khi chúng ta tổ chức đám cưới, ông sẽ tặng chúng ta một tòa nhà làm quà.”
Trên mặt Chu Nham lúc này mới có thêm một chút nụ cười.
Chỉ tiếc là, đám cưới mà hắn mong đợi, đã định sẵn là một cơn ác mộng.
15
Ngày thứ ba, công ty của Chu Nham đã dọn đi.
Hoặc có thể nói là đã giải thể hoàn toàn.
Tôi vẫn còn kết bạn WeChat với vài đồng nghiệp cũ, thấy họ đăng bài than vãn trên dòng thời gian.
Nói rằng Chu Nham ngay cả lương cũng chưa trả đã tổ chức bữa tiệc chia tay.
Còn nói, Chu Nham chắc chắn đã bị trúng bùa, mới bị một người nữ xấu xí mê hoặc.
Tôi cười xóa WeChat của các đồng nghiệp cũ, chờ đợi để tặng cho Chu Nham món quà cuối cùng.
Cuối cùng!
Ngày cưới của Chu Nham và Lâm Mân đã đến.
Tôi đến muộn.
Đưa một bao lì xì năm tệ.
Mẹ Chu Nham thấy tôi, sắc mặt đổi, có vẻ lại muốn mắng tôi, nhưng đã bị Chu Nham ngăn lại.
“Mẹ, thôi đi! Hôm nay là ngày vui của con và Mân Mân! Gây chuyện không hay đâu.”
Không bị ai làm phiền, tôi tìm một góc ngồi xuống.
Đám cưới này, được tổ chức vô cùng xa hoa.
Nghe những người cùng bàn nói, đám cưới đã tốn hơn một triệu tệ. Bố mẹ Chu Nham không đủ tiền mặt, còn phải vay mượn không từ họ hàng.
“Tuy đám cưới tốn nhiều tiền, nhưng đáng giá!”
“Các người có biết giá trị tài sản của Chu Nham là bao nhiêu không? Nghe nói là tám con số trở lên đấy! Bố cô còn có nhà ở biệt thự Hồng Hồ nữa.”
“Bố mẹ Chu Nham bây giờ chỉ việc hưởng phúc thôi, cưới được cô con dâu như vậy, đúng là phúc mấy đời tu được.”
…
Nghe những lời ngưỡng mộ của mọi người, tôi chỉ muốn cười.
Phúc khí lừa gạt mà có, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Chỉ cần chọc nhẹ một cái là vỡ tan.
…
Đám cưới nhanh chóng bắt đầu. Chu Nham và Lâm Mân trong ánh mắt chúc phúc của mọi người (trừ tôi) tiến lên sân khấu.
Sau khi MC nói một tràng dài, hỏi hai người có đồng ý gả cho đối phương không.
Cả hai đều nhìn nhau đắm đuối.
Lâm Mân còn rơi những giọt nước mắt xúc động.
Cuối cùng, hai người ôm nhau và trao cho nhau nụ hôn thật sâu.
Trong lúc hai người hôn nhau, trên màn hình phía sau, những bức ảnh cưới của họ bắt đầu được trình chiếu.
Sau khoảng năm bức ảnh, hình ảnh đột nhiên đổi.
Một đoạn video không thể miêu tả được xuất hiện, kèm theo những âm thanh không thể miêu tả.
Cả hội trường đột nhiên im bặt.
Mẹ Chu Nham còn hét lên một tiếng không thể tin nổi.
Lúc này Chu Nham và Lâm Mân mới nhận ra có điều không ổn.
Cả hai cùng buông nhau ra và lại nhìn.
“A, cái gì này?” Lâm Mân cũng hét lên. “Tắt đi! Mau tắt đi! Ai đã làm chuyện này?”
Lâm Mân tìm thấy tôi một cách chính xác trong đám đông.
“Là mày phải không, Kim Chanh? Con nhân này, chắc chắn là mày!”
Cô ta điên cuồng lao về phía tôi.
Mẹ cô ta kéo cô ta lại, đồng thời nhíu mày nhìn tôi, rồi sắc mặt đột ngột đổi.
“… Sao lại là cô?”
Tôi cười tao nhã, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với sự thất thố của họ.
Mẹ Lâm Mân hoàn hồn, đôi môi cũng tái nhợt: “Lâm Mân… bạn cũ của Chu Nham, lẽ nào chính là cô ?”
Lâm Mân mắt đỏ hoe chửi tôi: “Đúng, chính là con nhân này! Nó ghen tị con được gả cho Chu Nham, được mang thai con của Chu Nham, nên mới đến hại con!”
“Chát!” một tiếng vang lên.
Mẹ cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
“Lâm Mân, con câm miệng cho mẹ!”
Lâm Mân vẫn muốn lao đến đánh tôi. Mẹ cô ta lại nhìn về phía một người đàn ông chân què ở không xa và hét : “Chu Chí Quảng! Còn không mau đến kéo Lâm Mân lại!”
Sau khi người đàn ông chân què kéo Lâm Mân lại, mẹ cô ta đến cầu xin tôi.
“Cô Kim, xin cô… Hôm nay là ngày vui của con tôi, xin cô hãy cho nó một chút thể diện…”
Tôi nhìn người nữ trung niên trước mặt, cảm thấy bà ta thật đáng thương.
Hình ảnh bà ta giả vờ đáng thương trước mặt tôi vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng bà ta không biết rằng, tất cả sự đáng thương của bà ta đều là do tự mình chuốc lấy.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Nếu không có sự cho phép của bà ta, Lâm Mân sao có thể vào được phòng của tôi?
Chính bà ta đã tự tay nuôi dưỡng một tên trộm.
“Những lời này, không cần phải nói với tôi! Tôi nghĩ, bà đến đồn cảnh sát nói với cảnh sát sẽ hữu ích hơn đấy.”
Mười lăm phút trước, tôi đã báo án rồi.
Tính toán thời gian, cảnh sát chắc cũng sắp đến.
Tôi vừa dứt lời, sảnh , vài người cảnh sát đã vào.
“Xin hỏi ai đã báo cảnh sát?”
Tôi cười giơ tay: “Là tôi!”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát, kèm theo tất cả tài liệu tôi đã chuẩn bị.
Bằng chứng rành rành.
Lâm Mân ngay tại chỗ ngã quỵ xuống đất.
Khóc đến nỗi lớp trang điểm cũng nhòe đi.
Chu Nham cả người ngây ra như phỗng.
Vài người còn chỉ vào Lâm Mân chửi bới, nói cô ta không biết xấu hổ.
Còn tôi, là người báo án, nên cần phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, do đó cũng phải đi cùng một chuyến.
Lúc rời khỏi hội trường, mẹ Chu Nham khóc lóc kéo tay tôi.
“Chanh Chanh à, là bác không tốt, là bác bị mỡ heo che mắt, là bác đã ép Chu Nham chia tay với con! Đều tại con nhân kia! Nếu không phải con nhân đó lừa bác, bác sao có thể nghĩ ra cách đó để ép con và Chu Nham chia tay chứ? Chanh Chanh, xin con hãy tha thứ cho Chu Nham, được không?”
Tôi gỡ tay mẹ Chu Nham ra.
Nhìn sang Chu Nham, người cũng đang bị còng tay cạnh.
Tôi biết, Chu Nham không biết sự tình, không đủ để cấu thành tội phải ngồi tù.
Nhưng như vậy đã đủ rồi.
Cho dù hắn không phải vào tù, chuyện này cũng sẽ trở thành gông cùm đeo bám hắn cả đời.
Hắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Đáng đời!
“Bác , là con không đủ xinh đẹp, hay là không đủ giàu có ạ?”
Mẹ Chu Nham sững sờ : “Con cái gì cũng có!”
Tôi cười rạng rỡ hơn.
“Nếu con vừa xinh đẹp vừa giàu có, vậy thì con lỡ không may vớ phải rác rưởi thì thôi đi, lẽ nào còn phải có trách nhiệm thu hồi rác sao?”
“Một mình xinh đẹp rực rỡ không tốt hơn sao?”
(HẾT)