Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tống Sơn: “Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ thôi , sao các người có thể độc ác như vậy? Có tôi đây, đừng hòng nạt được cô ấy!”
Cô gái nhỏ ư? “Cô gái nhỏ” anh ta mây mưa với người khác đấy.
Người tung tin ban đầu mình chụp cho cái mũ “ghen tị”, “vu khống” không phục.
“ tận mắt nhìn , có cần dối không?”
“ mày nữa @Tống Sơn, cắm sừng đây nhảy nhót như một thằng hề.”
Tống Sơn vẫn không tin, đầu tag Trương Tịnh nhóm.
Tống Sơn: “Cục cưng ơi, mau xem có người bôi nhọ em . Rõ ràng người em yêu nhất là anh, họ chỉ ghen tị thôi.”
Tống Sơn: “Cục cưng mau đính chính đi.”
Tin nhắn gửi đi, nhưng Trương Tịnh mãi không trả lời. Lúc đăng ký ban nãy, tôi nghe cô ta phàn nàn một câu, điện thoại hết pin sập nguồn .
Vài phút sau vẫn không có hồi âm.
Tống Sơn có chút sốt ruột: “Cục cưng ơi, em mau lên tiếng đi chứ, vả thẳng mặt bọn họ đi.”
Chờ đợi anh ta vẫn là sự im lặng.
vậy, có người nhóm đầu bàn tán:
“ không đi thuê thật , không dám trả lời tin nhắn chứ .”
“Chậc chậc, có khả năng lắm.”
“Trước đây đã nghe hoa khôi lẳng lơ lắm, không ngờ lại là thật.”
Tống Sơn: “Cút hết đi, không 24/24 dán mắt điện thoại. chắn là chưa tin nhắn, hoặc bận việc khác thôi.”
Tống Sơn: “ rảnh rỗi như mấy người ?”
Lúc , có người nhóm đề nghị: “Thật giả khó , nhưng có một cách hay, chúng ta khách sạn xem chẳng là biết ngay sao?”
3
“Đề nghị không tồi đâu.”
“Đi gian! Hấp dẫn quá!”
Tống Sơn: “ gian cái ? Là đi minh oan cho Tịnh Tịnh nhà tôi. Tịnh Tịnh nhà tôi tuyệt đối không chuyện .”
“@Tống Sơn vậy là mày đồng ý chứ ?”
Tống Sơn: “Đi thì đi, có sợ. Lát nữa khách sạn không có , tốt nhất là mày quỳ xuống xin lỗi Tịnh Tịnh đi.”
“Hừ, nếu có người , thì mày quỳ xuống trước mặt .”
Tống Sơn: “Được thôi, lúc không những quỳ, gọi mày bằng bố nữa.”
Tống Sơn tin Trương Tịnh là bông hoa sen trắng ngây thơ, cuối cùng hơn mười người nhóm đã tổ chức thành một đội, livestream toàn bộ quá trình khách sạn. Vị trí lễ tân tôi quả thực là một điểm quan sát tuyệt vời.
Trương Tịnh trên lầu, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định báo tin. Không những thế, tôi muốn đổ thêm dầu lửa.
Tôi khóa hết các khác khách sạn, chỉ để lại một cánh nhỏ. Cánh rất hẹp, lát nữa người ta chặn , Trương Tịnh muốn chạy không có kẽ hở nào chui.
Tôi vỗ tay, vừa sắp xếp xong mọi thứ, điện thoại quầy lễ tân liền vang lên. 603. Là Trương Tịnh.
Tôi nhấc máy, giọng điệu cô ta vô cùng hách dịch: “, Vương Hiểu Đậu, ga bẩn , mau mang cho tôi một cái mới lên đây.”
4
Tôi từ nhà kho lấy một bộ ga mới mang lên. Mở ra, Trương Tịnh mặc một chiếc váy hai dây nằm trên , xuân quang phơi phới. lão già kia thì cởi trần hút thuốc ngoài ban công.
“Ồ, con bé hạ đẳng à.” Trương Tịnh nhìn tôi cười khẩy. “Đúng là số phận trâu ngựa, nhanh thật đấy. Vậy thì việc đi.”
Tôi mỉm cười trải lại ga . Nhưng chỗ vừa xong, chỗ kia lại Trương Tịnh cố tình nhăn. Cô ta với vẻ không có ý tốt:
“Mày không biết việc à? Có tin đi khiếu nại mày không? Nghe ngành dịch vụ như chúng mày sợ nhất là khiếu nại.”