Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Kỷ Linh Tê, ta muốn cưới ai, khi nào cưới ai, không đến lượt ngươi bận tâm, cớ gì ngươi phải trút giận lên người Bạch Lộ?”
Tim ta nhiên như bị kim châm một cái. Khóe môi ta từ từ nhếch lên.
“Không có, không phải ta làm.”
Mạnh Lan Đình cởi áo choàng ngoài, khoác lên vai Liễu Bạch Lộ, nắm lấy đôi tay nàng ta, hà hơi ấm hết lần này đến lần khác.
Ta như một con mèo hoang rình mồi, chậm rãi đi đến bên cạnh cặp đôi đang áp sát vào nhau. Nhắm ngay vào lưng Mạnh Lan Đình, ta chân đạp một cú.
“Cái này mới là ta làm.”
Hai tiếng “tõm” vang lên. Nước hồ lạnh buốt văng tung tóe lên mặt tất cả những người đứng xem, lạnh đến mức khiến phải run lên.
Nếu Mạnh Lan Đình không ôm chặt Liễu Bạch Lộ, thì có lẽ bạch nguyệt quang của hắn đã không phải chịu cảnh rơi xuống nước lần thứ hai.
Lần này thì hay rồi. Một kẻ sợ lạnh nhất bị nước hồ ngấm cho suýt ngất đi, một kẻ bị ngâm nước hai lần thì đến cả sức để giả vờ đáng thương cũng không còn.
Ta nhìn hai con gà rù vừa từ dưới hồ bò lên, tiêu sái đi. Chỉ nghe thấy tiếng Liễu Bạch Lộ rụt rè nói với Mạnh Lan Đình: “Lan Đình, Linh Tê cô nương đáng sợ quá.”
Mạnh Lan Đình hít một hơi thật sâu, lạnh đến toàn thân tê dại như rơi vào hầm băng. “Kỷ Linh Tê chính là hạng người như vậy, ta sẽ bẩm báo Hoàng thượng, trừng trị nàng ta thật nặng!”
Liễu Bạch Lộ cố ra vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ là ban nãy lúc Linh Tê cô nương đốt thư, ta có liếc trộm vài cái, hóa ra nàng ấy phải gả đi rồi. Chàng nói xem, một kẻ ngang ngược tùy hứng như vậy, đến phu gia rồi sẽ bị thu thập ra sao đây?”
Cơn giận của Mạnh Lan Đình đông cứng lại nơi khóe mắt: “Nàng nói cái gì?”
5
Hoàng thượng sai cung nhân đến Kỷ phủ, phạt ta quỳ ở từ đường trong nhà để tự kiểm điểm.
Phụ thân thương ta nên ông đã mua chuộc nội quan giám sát, để ta chỉ quỳ qua loa vài cái. Nhưng đầu gối vẫn bị quỳ đến bầm tím, đau đến mức nước mắt ta lã chã rơi.
Cứ như vậy, danh tiếng của ta ở kinh thành xem như đã nát bét. Nhưng cũng chẳng sao.
Dù gì thì ta cũng gả đi rồi. Gả đến Kim Lăng xa xôi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Trước ngày xuất giá, ta đích thân đến Trân Bảo Các để chọn của môn. Kỷ gia là hoàng thương, tuy địa vị xã hội không bằng các nhà quyền quý, nhưng tiền thì thật có rất nhiều.
Danh sách của môn của ta dài đến mức có thể dùng làm tranh cuộn. Bà chủ Trân Bảo Các là người do một tay phụ thân ta dìu dắt, hễ có món đồ thượng phẩm nào đều sẽ giữ lại cho ta.
Duy chỉ có một cây trâm hình chim khách đậu cành mai là khiến bà khó xử.
“Cây trâm này là do Liễu cô nương ban nãy vừa chọn, để cài trong ngày xuất giá. Cả kinh thành này ai mà không biết vị phu tương lai của nàng ấy là Mạnh đại nhân của Ngự Sử Đài, chúng ta làm ăn buôn bán, không đắc tội nổi .”
Ta liếc mắt về phía sau tấm bình phong, lòng đã rõ. Vừa rẽ qua một góc, nhiên bị chặn đường.
Mạnh Lan Đình kéo ta trốn vào sau bình phong, hạ thấp giọng: “Ta nghe nói nàng gả đến Kim Lăng, là giả phải không?”
Ta nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không giống như đang giả vờ. Mạnh Lan Đình thoáng chốc hoảng hốt.
Yết hầu của hắn trượt lên xuống, giọng nói pha lẫn vẻ bất lực: “Thật ra lúc nàng đẩy ta xuống hồ, ta bị nước lạnh tạt vào cũng đã tỉnh táo ra nhiều. Trì hoãn với nàng ba năm là ta có lỗi với nàng, nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng.”
“Nỗi khổ gì?” Ta từ từ nhướng . “Nỗi khổ tâm vì đã coi ta là vật thay thế cho bạch nguyệt quang, diễn kịch cùng ta một đời, lừa dối ta cả một đời sao?”
Hắn thấy ta không chút lòng, càng sốt ruột, thậm chí còn ra tay. “Nàng cũng không thể vì dỗi ta mà gả đến cái nơi quỷ quái đó chứ?”
Quỷ quái? Kim Lăng đã đắc tội gì với Mạnh đại nhân đây?
Ta cười lạnh, tránh đi những ngón tay đang đưa tới của hắn. “Kim Lăng rất tốt, khói lồng nước lạnh, trăng lồng cát, đẹp vô cùng.”
“Không, Kim Lăng không tốt!” Mạnh Lan Đình khổ sở khuyên can, có vẻ như đã vì ta mà vỡ nát cõi lòng.
“Nàng không biết ở Kim Lăng có Tây Ninh Vương trấn giữ sao? Kiếp trước hắn đã làm loạn, khiến thành Kim Lăng máu chảy thành sông, chết vô số người. Nàng không sợ gả qua đó, cả nhà già trẻ đều có thể gặp nguy đến tính mạng sao?”
“Ngươi cũng đã nói đó là kiếp trước. Ta nhớ kiếp trước cuộc nổi loạn của Tây Ninh Vương đã bị dẹp yên, người dẹp loạn còn được phong hầu tước, không phiền ngươi lắng rồi.”
Ta lùi lại một bước, mỉm cười nhìn hắn. “Mạnh Lan Đình, ta gả đến Kim Lăng không phải để dỗi dằn với ngươi, mà là vì ta vui lòng, ngươi hiểu không?”
Đáy mắt Mạnh Lan Đình lóe lên một tia tức giận, hắn vừa nắm lấy tay ta, đã bị ta nhẹ nhàng né được. Nhưng khuỷu tay lại đập ngay vào đầu gối ta, đau đến mức ta phải kêu lên một tiếng.
Mạnh Lan Đình giật mình, không màng đến nam nữ thụ thụ, vén tà váy ta lên xem.
“Đầu gối nàng sao lại thành ra thế này?”
Ta rưng rưng nước mắt, chế giễu: “Còn không phải vì ngươi đã cáo trạng ta sao?”
“Ta không có!” Mạnh Lan Đình nhanh chóng phản bác.
“Chắc là Thái tử…” Hắn đỡ ta ngồi xuống, gọi tiểu tư về phủ lấy thuốc rượu đến xoa bóp vết thương cho ta.
Tiểu tư lại đứng ở cửa, liếc ta một cái, rồi ấp úng nói: “Đại nhân, Liễu cô nương cũng đang ở trên lầu, nàng ấy nói người lạnh lắm, muốn đại nhân sớm về cùng nàng ấy.”
Bàn tay đang xoa đầu gối cho ta của Mạnh Lan Đình như bị điểm huyệt, lập tức khựng lại. Hắn cụp mắt xuống, có vẻ do dự không biết giải thích với ta thế nào.
Ta cười cười, rất thấu tình đạt lý mà nói: “Không sao, hai người đều là những kẻ sợ lạnh nhất, nên ôm nhau sưởi ấm mới phải, ngươi đi với nàng ấy đi.”
Ta đẩy tay hắn ra, nén đau mà đi.
6
Để tránh gặp lại Mạnh Lan Đình, ta toàn ở trong nhà chuẩn bị cho lễ. Mãi đến ngày xuất giá, ta từ biệt phụ thân rồi ngồi lên kiệu hoa.
Cỗ kiệu hoa có nóc được khảm hình phượng hoàng , cùng với đoàn môn kéo dài mười dặm diễu qua các phố, thu hút ánh nhìn kinh ngạc của người qua đường.
Dọc đường kèn trống vang , không khí vui mừng. Ta không kìm được mà nghĩ, có lẽ bảy ngày sau, Mạnh Lan Đình cũng sẽ cưới Liễu Bạch Lộ.
Người ta thường nói hoạn nạn mới thấy chân tình, khắp kinh thành sớm đã lan truyền tin tức bọn thành .
Bị ta gây náo loạn một trận như vậy, e bọn lại càng khăng khít, keo sơn gắn bó.
Nhưng từ giờ phút này, ta và Mạnh Lan Đình cuối cùng cũng không còn bất kỳ dây dưa nào nữa.
Kiệu hoa khỏi Thượng Kinh, không biết đã đi bao lâu, ước chừng đã lên một đoạn đường núi.
Kiệu đi xóc nảy.
Bỗng nhiên, ta nghe thấy một tiếng huýt sáo chói tai. Ta vén rèm lên, trong chớp mắt phong vân biến đổi, từ trên sườn núi có vô số đại hán bịt mặt chạy xuống, tay cầm gậy gỗ, nhắm kiệu hoa mà đến.
Tên nào tên nấy trông vô cùng hung tợn, dọa ta sợ đến mức vội rụt vào trong kiệu.
Chỉ nghe thấy xung quanh tiếng la hét thảm thiết, những gia đinh đó sao có thể là đối thủ của đám thổ , bị đánh cho tan tác.
Có người nhấc kiệu của ta lên, đi loạng choạng chừng một nén hương thì dừng lại.
Tim ta đập thình thịch, sợ mình đã rơi vào sào huyệt của thổ , không biết sẽ lâm vào cảnh ngộ nào.
Rèm kiệu được một bàn tay với những ngón tay trắng ngần như ngọc vén lên. Một bộ hỷ phục thêu kim tuyến rực rỡ đến mức ta không mở nổi mắt.
Mạnh Lan Đình vươn tay về phía ta, đáy mắt giăng đầy vẻ âm u: “Linh Tê, ngoài ta ra, nàng đừng hòng gả cho kẻ khác!”
7
Ta từ từ điều chỉnh lại nhịp thở.
Mạnh Lan Đình là người tuân thủ quy tắc nhất. Kiếp trước, hắn vào yết kiến Hoàng đế, không may gặp lúc Hoàng đế đang ngủ trưa, liền yên lặng chờ ở cửa.
Dù cho có khát đến môi trắng bệch, cũng tuyệt không hé răng nửa . Một vị cận thần của thiên tử đường đường lại đi cùng với thổ , lẽ nào chỉ vì để chặn kiệu hoa của ta?
Ta không dám tin.
Tay Mạnh Lan Đình lơ lửng giữa không trung, có chút kiên nhẫn.
Ta vịn vào chiếc mũ phượng đang lung lay, không hề nhúc nhích mà nhìn hắn chằm chằm: “Mạnh đại nhân, ngài nên quay về bái đường đi, ta cũng phải thành thân rồi.”
Mạnh Lan Đình tức thì đỏ hoe vành mắt. Hắn xông tới nắm lấy cánh tay ta, đau đến mức ta phải nhíu chặt .
“Thành thân ư? Chẳng phải nàng vẫn luôn chờ ta đến cửa cầu thân sao, nàng chỉ có thể gả cho ta!”
Hắn thấy ta đang cố nén đau, ngón tay hơi nới lỏng. “Giang gia mà nàng gả vào, cho dù sau này có thể được phong hầu, nhưng hiện tại cũng chẳng là cái thá gì. Ta cứ cho là ta cướp nàng đi, bọn ở Kim Lăng, cao đường xa, cũng không dám có ý kiến gì .”
Phải rồi. Dù tước vị có cao đến , ai có thể so bì được với vị Thủ phụ Nội các tương lai chứ. Khóe môi ta thoáng hiện một tia lạnh lẽo.
Mạnh Lan Đình tưởng ta bị hắn thuyết phục, càng kích : “Bây giờ ta sẽ đưa nàng về Mạnh phủ, chúng ta lại như kiếp trước, làm một đôi phu thê ân ái, có được không?”
Nhắc đến kiếp trước, ngọn lửa giận mà ta cố đè nén trong lòng nhiên bùng lên đến đỉnh đầu.
“Chúng ta đều trùng sinh. Nếu trong lòng ngươi có người khác thì đáng lẽ phải nói rõ cho ta biết để ta sớm buông tay, khỏi phải hết lần này đến lần khác bị ngươi khước từ, như một con ngốc khổ sở chờ đợi rồi kéo dài thành gái lỡ thì. Kiếp trước ngươi lừa ta làm vật thay thế cho Liễu Bạch Lộ thì cũng thôi, kiếp này còn muốn tiếp tục dỗ dành ta diễn kịch với ngươi, ngươi đừng hòng.”
Từ khi trùng sinh đến nay, những tủi hờn do bị lừa dối và phản bội tích tụ thành đống, cuối cùng đã vỡ òa như thủy.
Tim ta đã sớm bị hắn dày vò cho thủng trăm ngàn lỗ.
Mạnh Lan Đình lộ vẻ đau đớn, khóe mắt như có lệ long lanh.
“Ta chỉ là… ta chỉ là không nhìn rõ được lòng mình.”
8
Không nhìn rõ sao?
Ta lờ mờ nhớ lại kiếp trước, cũng chính vào cái đêm mà Mạnh Lan Đình sau tám năm ròng rã, cuối cùng đã lật đổ được hoạn đảng, minh oan cho Liễu gia.
Hắn một mình ngồi trong thư , bình thường một giọt rượu cũng không vào, vậy mà đêm đó hắn lại uống suốt cả đêm.
Ta lắng không yên, áp tai vào cửa, chỉ nghe thấy hắn lặp đi lặp lại hai chữ “Bạch Lộ”.
Là bài thơ Kinh Thi đó ư? Hắn có lẽ không biết, cái đầu gỗ không hay đọc sách này của ta đã sớm thuộc làu làu rồi. Nghĩ lại cũng thật nực cười.
Mãi cho đến kiếp này, ta mới vỡ lẽ, Mạnh Lan Đình là đang tưởng niệm vị Liễu cô nương đã chết bệnh ở Ninh Cổ Tháp từ trước khi chúng ta thành .
Ta ngày đêm học thuộc thơ, hóa ra là đang lặp đi lặp lại khúc tình ca của phu quân và bạch nguyệt quang đã sớm qua đời của hắn.
“Linh Tê, ta biết nàng yêu ta, nếu không sẽ không ròng rã ba năm chỉ chờ ta đến cửa cầu thân. Nàng cho ta chút thời gian có được không, ta sẽ cho nàng một câu trả hài lòng.”
Kiếp trước và kiếp này đan xen trước mắt. Có lúc là ta đang đắp người tuyết trong sân, vẫy tay gọi hắn tới, hắn lại trốn dưới hành ôm lò sưởi tay nói mình sợ lạnh, không muốn đến gần, còn làm nũng bắt ta sưởi ấm chân cho hắn.
Có lúc lại là ta tận mắt thấy hắn bất chấp nguy hiểm tính mạng, nằm trên nền tuyết, rồi ôm lấy Liễu Bạch Lộ, dùng thân thể lạnh buốt của mình để giúp nàng hạ sốt.
“Thứ nhất, ta đã sớm chết tâm với ngươi rồi.” Ta mặt không cảm xúc nói.
“Thứ hai, nếu đến cả ân tình và ái tình mà cũng không phân biệt được, vậy thì ngươi cứ tiếp tục giả mù đi.”
Không chút lưu tình đẩy tay hắn ra, ta nhảy xuống kiệu hoa, đi ra ngoài không một lần ngoảnh lại.
Mạnh Lan Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta, nhiên đuổi theo, mạnh mẽ ôm ta vào lòng.
“Không được! Nàng là thê tử của ta, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác!”
Chỉ nghe một tiếng “vút”. Một mũi tên sắc bén xé gió bay tới, sượt qua tay Mạnh Lan Đình đang ghì chặt lấy ta. Hắn đau đớn che lấy mu bàn tay, một vệt máu bắn lên áo cưới của ta.
Xung quanh các đỉnh núi lần lượt xuất hiện mấy chục vị tướng sĩ mặc áo giáp, trông giống như phủ binh của nhà nào đó.
Mạnh Lan Đình nhận ra điều không ổn, đồng tử co rút dữ dội. Trong đó, người nổi bật nhất là một thiếu niên mắt như tranh vẽ, vận một bộ bào màu xanh bảo thạch, thành thạo giương cung lắp tên.
Mũi tên nhắm vào Mạnh Lan Đình, hắn nheo mắt lại, cười nói: “Tân nương của ta mãi chưa đến Kim Lăng, hóa ra là bị trì hoãn ở đây.”
9
Sau một giằng co, Mạnh Lan Đình nhận thấy đám thổ căn bản không phải là đối thủ của phủ binh, liền ôm vết thương mà rút lui.
Lúc đi, hắn còn không quên nhìn ta một cách đắm đuối, nói hắn sẽ xử lý xong chuyện ở kinh thành, rồi sẽ đến Kim Lăng tìm ta.
Ta chỉ cảm thấy buồn nôn tột độ.
Vị thiếu niên kia từ giữa vách núi nhảy xuống.
Hắn đi một vòng quanh ta, trong đôi mắt ươn ướt toàn là vẻ tò mò. “Nàng chính là tân nương của ta ư?”
Ta nhớ lại ánh mắt cố chấp của Mạnh Lan Đình ban nãy. Nếu không nhờ người này ra tay cứu giúp, e một quân tử vốn khiêm tốn như Mạnh Lan Đình nhiên nổi điên, chưa chắc ta đã chịu đựng nổi.
Ta sửa lại một chút áo cưới, hành lễ với hắn, thành khẩn nói: “Đa tạ.”
Thiếu niên xua xua tay, còn giúp ta sửa lại kiệu hoa bị Mạnh Lan Đình làm hỏng. “Ta là Giang Vân Dã, phu quân tương lai của nàng.”
“A Dã biểu muội ư?”
Ta trong phút chốc như bị sét đánh.
“Phải đó, ta chính là A Dã biểu muội ngày trước, hóa ra ngươi chính là Linh Tê biểu tỷ ư?” Giang Vân Dã cười đến mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Mặt ta đỏ bừng như dâu chín, ngơ ngẩn mà ngồi vào trong kiệu hoa. Lần này đúng là mặt rồi.
nhỏ, phụ thân bận buôn bán nên gửi ta đến nhà tổ phụ.
Khi ấy ta chẳng có khái niệm gì về nam nữ, suốt ngày kéo đám huynh đệ tỷ muội chơi trò gia đình, cầm cây gậy gỗ làm kiếm, tự xưng là tướng quân.
Mà A Dã chính là vị tướng quân phu nhân do ta tự mình phong tặng. Mặc cho A Dã khóc lóc la hét mình là “nhi tử”, ta vẫn mặc kệ, cứ gọi hắn là “biểu muội”, ngọt ngào xưng hắn là “phu nhân”.
Ai bảo A Dã da trắng, mặt xinh, bím tóc đen nhánh, đôi môi lại mím lại đỏ như cánh hoa tỳ bà kia chứ.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, “A Dã biểu muội” đã thành biểu đệ, lại còn là một thiếu niên tuấn tú, bắn cung siêu phàm. Ta thật không ngóc đầu lên làm người nổi nữa.
Khi kiệu hoa vào đến Giang phủ, lại một kèn trống rộn rã, chiêng trống vang . Ta cứng đờ cả người, cùng Giang Vân Dã bái đường, uống rượu giao bôi.
Mãi đến khi bị đưa vào , Giang Vân Dã vén khăn voan đỏ của ta lên, ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho xong.
“Chàng… ta muốn hỏi, chàng cưới ta là tự nguyện sao?”
Không phải ta sến súa, chỉ là đã có một Mạnh Lan Đình dỗ dành kẻ thay thế để tưởng nhớ bạch nguyệt quang rồi. Ta không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu trong lòng Giang Vân Dã đã có người khác, ta sẵn lòng tác thành cho .
Hắn chớp chớp mắt, khóe môi mang theo nụ cười đầy ý vị: “Lúc nhỏ biểu tỷ cưới ta, lớn lên ta cưới biểu tỷ, chẳng phải là chuyện thuận lý thành chương sao?”
Ta vội lật qua trang sử không mấy hay ho đó.
“Được rồi được rồi, chuyện lúc nhỏ đừng nhắc nữa.”
“Biểu tỷ ngại ngùng sao? Mỗi lần biểu tỷ cầm gậy gỗ đánh thắng trận, chẳng phải đều muốn ta sao?”
Giang Vân Dã mềm mại áp sát lại, giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
“Ta từ tay Mạnh đại nhân kia đoạt lại biểu tỷ, biểu tỷ không có phần thưởng gì sao?”
Ta mặt đỏ tai , vội chui vào trong chăn. Ở nơi ta không nhìn thấy, giữa đôi thanh tú của Giang Vân Dã lại có vài phần tang thương.
Ngón tay hắn giơ lên chạm vào sợi tóc của ta. Đáy mắt lại có vài phần vui mừng của người tìm lại được vật đã .
10
Ta cẩn thận nghĩ lại. Kiếp trước, lần tiếp xúc duy nhất với Giang Vân Dã chỉ là lúc nhỏ chơi trò gia đình.
Có lẽ trong lễ của ta với Mạnh Lan Đình, hắn cũng đã đến, nhưng ta đã sớm không nhớ rõ nữa.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng Giang Vân Dã đi dâng trà. Giang phụ là bạn đồng môn của phụ thân ta, Giang mẫu là biểu muội của mẫu thân ta.
Bọn vừa thấy ta liền vô cùng vui mừng, kéo ta lại hỏi chuyện nhà.
“Phụ thân con ngày mai sẽ đến Kim Lăng, phủ đệ của Kỷ gia cách Giang phủ không xa, sau này con muốn về với phụ thân, lúc nào cũng có thể về.”
Giang mẫu điểm vào người Giang Vân Dã, cười tủm tỉm nói: “Linh Tê cứ yên tâm, A Dã vốn là tướng quân phu nhân của con, nó không dám đối xử không tốt với tướng quân .”
vừa dứt, cả chính sảnh bất kể là chủ quân chủ mẫu hay là nha hoàn bà tử đều khúc khích cười.
Ta nghĩ không bao lâu nữa, chuyện xấu hổ thời thơ ấu của ta sẽ ồn ào đến mức cả thành Kim Lăng đều biết.
Giang Vân Dã cũng cười. Hắn nắm tay ta, dẫn ta đến tửu lầu tốt nhất Kim Lăng để ăn điểm tâm.
Bánh nướng mỡ vịt, bánh bao thúy, bánh dẻo thơm mềm, bánh xốp mỡ ngỗng… Giữa môi và răng tràn ngập ký ức tuổi thơ.
Kim Lăng không có những âm mưu đấu đá như ở kinh thành. Giang phủ cũng không lạnh lẽo vắng vẻ như Mạnh phủ.
Ta nghĩ ta cuối cùng sẽ quen với nơi này, và ở đây sống đến hết đời. Ánh mắt ta rơi xuống người Giang Vân Dã, vành tai ta ửng .
Ừm. Là cùng người trước mắt này sống đến già.
Giang Vân Dã mỉm cười, đưa ngón tay cái lên, lau đi hạt trứng cua trên khóe môi ta.
“Ăn xong rồi, nàng muốn để nha hoàn đi cùng nàng dạo phố, hay là về Giang phủ, đều tùy nàng.”
Hắn đã nhập ngũ và giữ chức phó tướng, mỗi ngày đều phải đến trường võ luyện tập.
Không biết vì sao, thành Kim Lăng cuối xuân thực đẹp không sao tả xiết. Nhưng ta luôn cảm thấy, nếu không có Giang Vân Dã đi cùng, những phong cảnh rực rỡ kia rơi vào trong mắt cũng giống như đã phai màu.
Vì vậy ta đã chọn về Giang phủ.
Ta không rành văn chương bút mực, nhưng theo phụ thân làm ăn, tính toán sổ sách lại là một tay cự phách.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, ta đã thanh lý xong những sổ sách cũ tồn đọng của Giang phủ, còn thầu lại khu vườn hoang, mang về một khoản thu nhập.
Giang mẫu khen ta không ngớt , giao cho ta chìa khóa khố , hễ gặp ai cũng khen ta lên tận mây xanh.
Khiến cho mấy vị tân nương không biết tính toán sổ sách kéo ta đi thỉnh giáo, mệt đến mức ta đau lưng mỏi gối.
11
Màn đêm buông xuống, ta ôm một chồng sổ sách lớn từ nhà người khác trở về. Cây hoa anh đào trong sân đang độ rụng hoa, cánh mỏng bay tung hoành trong gió.
Ánh trăng như tấm lụa rũ, mỗi cánh hoa rơi đều được dát một viền bạc mỏng, tựa như những vì sao trút xuống nhân gian.
Ta ngẩn ngơ ngắm nhìn, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt sau gốc cây hoa.
Ta nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Giang Vân Dã đang luyện bắn cung.
Cây cung trong tay hắn ta biết rõ, đó là cây cung vẫn treo trên tường bên, đến ta dù có dốc hết sức cũng không kéo nổi.
Ta thấy hắn rút một mũi tên, đặt lên dây cung, tác ung dung mà chuẩn xác.
Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên thanh nhẹ, mũi tên không lệch một li, cắm vào tâm. Ta không kìm được, khẽ reo lên:
“Hay quá!”
Gió đêm thổi qua mái tóc trước trán Giang Vân Dã, hắn nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta.
Ta vốn không ưa sách vở, lại mê mẩn chuyện múa đao cầm thương. Chỉ tiếc Mạnh Lan Đình không thích giao du với võ tướng, cũng ghét chuyện đao thương máu me, không cho ta chạm vào binh khí.
Hắn luôn ép ta đọc sách, tập viết tiểu khải thật đẹp, học thuộc những áng từ hoa mỹ, lãng mạn.
Có lẽ trong mắt hắn, một khi ta đến đao kiếm, sẽ không còn là Liễu Bạch Lộ dịu dàng, hiền thục nữa.
“Nàng thử xem?”
Ta nhận lấy cây cung từ tay Giang Vân Dã, hắn đứng sau lưng ta, gần như che khuất cả người ta.
“Nhắm chuẩn tâm.”
Lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, mạnh mẽ đỡ lấy tay ta kéo căng dây cung, thân cung cong như trăng tròn.
Một tiếng “vút” xé tan hoa , lao vào bia, mạnh đến mức chẻ đôi mũi tên đang ghim trên đó, rồi xuyên thủng cả tấm bia. Dây cung trong tay ta còn rung bần bật.
Ta kinh ngạc há to miệng. Không ngờ lần đầu tiên đã trúng ngay tâm.
Giang Vân Dã nhìn ta với ánh mắt rực lửa. nhiên hắn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi ta.
“Đây là phần thưởng của nàng.”
Hắn liếm khóe môi, thỏa mãn như một con mèo.
Ta bất ngờ lao tới, ôm lấy khuôn mặt hắn, mạnh bạo lên môi hắn một cái.
“Chàng cũng rất lợi hại, đây là phần thưởng của ta.”
Lần này, đến lượt hắn mặt đỏ tai . Ta khúc khích cười, một trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Giang Vân Dã có lẽ không biết. Trong tương lai không xa, hắn sẽ vì dẹp yên cuộc nổi loạn của Tây Ninh Vương mà được phong làm Tĩnh An Hầu.
Vậy thì ta… chẳng phải sẽ là Hầu phu nhân sao?
12
Tháng thứ ba ta gả đến Kim Lăng. Phụ thân cuối cùng cũng trở về.
Giang Vân Dã cùng ta trở về nhà, phụ thân nhìn vị tế tử này, càng nhìn càng thấy vừa ý.
“Nữ nhi à, may mà phụ thân không bắt rể dưới bảng , vị võ tướng này trẻ trung khỏe mạnh, thế nào cũng tốt hơn một tên văn quan yếu ớt chứ.”
Ta lúng túng liếc Giang Vân Dã một cái, trách móc: “Phụ thân, người đừng nói bậy nữa.”
Phụ thân cười chuyển chủ đề, kể về những khó khăn trên đường từ kinh thành về Kim Lăng.
“Bọn quan lại chó má đó chẳng làm được việc gì, toàn ngáng đường ta, may mà có Mạnh đại nhân giúp đỡ nên ta mới lấy được văn điệp thông hành, cũng coi như thoát được một kiếp.”
Tim ta đập thót một cái, suýt nữa không giữ vững được bát canh gà trên tay.
Phụ thân ngạc nhiên hỏi: “Nữ nhi, sao vậy? Chẳng lẽ con quen biết Mạnh Lan Đình, Mạnh đại nhân sao? Hiện giờ hắn đang là nhân vật quyền thế, được triều đình coi trọng, thật là người “một tay che ” đó.”
Nếu nói cho người biết, hắn chính là tế tử kiếp trước của người, e người sẽ sợ đến vỡ mật .
Giang Vân Dã từ dưới bàn nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt. Hắn đang bảo ta không cần lắng.
Ta gượng cười với hắn một cái. Nhưng trong lòng rất rõ, với tính cách của Mạnh Lan Đình, hắn sẽ sớm tìm đến ta thôi.
Kim Lăng đã vào hạ, buổi chiều thường chợt đổ một trận rào, khiến người ta trở tay không kịp.
Hôm ấy cũng là một ngày bão, ta vừa từ ngoài trở về sau khi đi kiểm tra cửa tiệm.
Còn chưa bước vào chính sảnh đã nghe thấy một tràng cười quen thuộc — trầm thấp, như thể ẩn giấu điều gì không nói ra.
Vừa ngẩng lên, nhiên là Mạnh Lan Đình.
Giữa mùa hạ oi ả, lòng ta lại dâng lên những luồng lạnh lẽo lạ thường.
Nhân lúc Giang phụ và Giang mẫu đi, ta kéo hắn ra hoa viên.
Cũng chẳng có gì khác, chỉ là muốn hắn dứt khoát nhanh gọn, mau chóng khỏi đây.
Mạnh Lan Đình giữ chặt cổ tay ta, ánh mắt sâu thẳm: “Ta đến tìm lại thê tử của mình, có gì không đúng sao?”
Ta nhíu , sao trước đây không thấy hắn mặt dày như vậy nhỉ.
“Liễu cô nương , ngươi lại bắt đầu một mối tình rồi vứt bỏ sao?”
Hắn cười khổ nói, là Liễu cô nương đã bỏ rơi hắn. Hóa ra ngày đó ta và Liễu Bạch Lộ cùng lúc xuất giá. Mạnh Lan Đình giữa đường đi để đuổi theo ta, bỏ lại một mình Liễu Bạch Lộ trước mặt khách khứa.
Liễu Bạch Lộ khóc như lê hoa, khóc đến mức Thái tử đến dự tiệc cũng phải đau lòng đứt ruột.
Dù sao hai người cũng chưa hành lễ, Thái tử liền ra quyết đón Liễu Bạch Lộ vào Đông Cung, phong làm Lương Đệ.
“Ta cũng từng hỏi Liễu Bạch Lộ có nhớ bát canh cá năm đó không, nhưng nàng ấy nói Liễu gia đang thế mạnh, nàng ấy thường xuyên bố thí, căn bản không nhớ có chuyện đó.”
Mạnh Lan Đình lộ ra một nụ cười bi thương. Đôi mắt hắn u ám không chút ánh sáng.
“Ta cuối cùng đã phân biệt được ân tình và ái tình, ta yêu nàng. Đối với Liễu Bạch Lộ chỉ có báo ân. Cho nên Linh Tê, ta còn có cơ hội không?”
Ta mím môi, lạnh lùng nói: “Không còn nữa.”
Có lẽ bị vô tình trong mắt ta làm tổn thương, Mạnh Lan Đình cực kỳ không hài lòng với câu trả này.
Lực trên tay hắn tăng , đau đến mức vành mắt ta đỏ hoe.
“Giang Vân Dã có gì tốt, chẳng phải sau này chỉ được phong hầu tước thôi sao, so với vị trí Thủ phụ của ta thì có là gì?”
Mạnh Lan Đình nhìn ta một cách âm hiểm.
“Linh Tê, vì nàng, ta có thể làm bất cứ điều gì.”
Hắn áp sát vào tai ta, đáy mắt lóe lên tia sáng xâm lược.
“Sống lại một đời, ta đã biết Giang Vân Dã sẽ vì dẹp yên cuộc nổi loạn của Tây Ninh Vương mà được phong hầu, tại sao ta không thể trở tay liên minh với Tây Ninh Vương, đẩy hắn vào chỗ vạn kiếp bất phục chứ?”
Ta kinh hãi: “Ngươi không được làm bậy!”
Phía sau lóe lên một bóng người. Hai ngón tay đặt lên khớp xương nơi cổ tay Mạnh Lan Đình đang nắm chặt lấy ta.
Một tiếng “rắc” giòn tan. Sắc mặt Mạnh Lan Đình biến đổi dữ dội, đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Mạnh đại nhân, lần trước ở sào huyệt thổ bị ta bắn một mũi tên vẫn chưa chừa sao, lại còn dám đuổi theo phu nhân của ta đến tận nhà thế này.”
13
Mặc dù Mạnh Lan Đình gần như bị Giang Vân Dã vặn gãy cả xương cổ tay, nhưng hắn vẫn mặt dày lấy danh nghĩa tuần tra thay thiên tử mà ở lại ngay cạnh Giang phủ.
Mỗi lần ta ra cửa, hắn đều tìm mọi cách tiếp cận, nhưng đều bị nha hoàn và bà tử chặn lại bên ngoài.
Nhưng điều ta lắng lại là chuyện khác.
Mạnh Lan Đình là kẻ tâm cơ, từ một hàn môn mà vươn lên đến chức Thủ phụ quyền khuynh triều chính.
Dù ta và hắn từng chung chăn chung gối nhiều năm nhưng ta cũng không thể đoán được tâm tư của hắn. Đặc biệt là kiếp này, hắn chỉ một năm để làm xong việc mà kiếp trước phải tám năm.
Năng lực thật đáng kinh ngạc.
Ta luôn lắng, liệu Mạnh Lan Đình có thật sẽ ra tay với Giang Vân Dã không. Nếu hắn ra tay, chúng ta làm sao có thể chống lại?
Ta ngủ cả đêm. Có lúc ta mơ thấy Mạnh Lan Đình đè lên người ta, há miệng cắn xé da thịt ta. Có lúc lại mơ thấy ta đi tìm Giang Vân Dã, lại thấy hắn toàn thân đầy máu, ngã trên đất bất tỉnh.
Cuối cùng có một ngày, ta tỉnh giấc từ một cơn ác mộng giữa đêm, toàn thân mồ hôi lạnh. Phía bên kia giường vẫn trống không.
Bên ngoài, tiếng tầm tã không ngớt.
Ta vội gọi tiểu tư: “ lớn như vậy, sao Giang Vân Dã còn chưa về nghỉ ngơi?”
Tiểu tư trả , Giang Vân Dã tối nay được Tây Ninh Vương gọi đi uống rượu rồi. Ta sững sờ, lại hỏi: “Mạnh đại nhân ở nhà bên đang ở ?”
Tiểu tư nghĩ một lát rồi nói: “Mạnh đại nhân cũng bị Tây Ninh Vương gọi đi rồi.”
14
Cơn bão mùa hạ luôn dữ dội, như muốn nhấn chìm cả thành Kim Lăng thành một hòn đảo cô độc.
Ta tránh mặt người trong Giang phủ, cưỡi ngựa đến phủ đệ của Tây Ninh Vương. Nơi đáng lẽ phải đèn đuốc sáng trưng, bây giờ lại im phăng phắc, một mảng tối om.
Vô cùng quỷ dị.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta buồn nôn.
nhiên là Mạnh Lan Đình giở trò sau lưng. Máu trong người ta như đông cứng lại.
Hắn đã có thể chiêu mộ được thổ , vậy thì cùng với loạn thần tặc tử mưu phản, dường như cũng không phải chuyện gì khó.
Trong sân vương phủ, xác chết nằm ngổn ngang. Ta cố nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong lòng, từng bước men theo chân tường mà đi.
Giang Vân Dã của kiếp trước tuyệt đối là người chiến thắng trong cuộc mưu phản này, nếu không đã không thể được phong làm Tĩnh An Hầu.
Nhưng có Mạnh Lan Đình chen vào ngáng đường, hắn có thật còn có thể có kết cục tốt đẹp không?
Biển xác núi máu này… có khi nào… Giang Vân Dã cũng là một trong số đó?
Cả trái tim ta bị nỗi bi thương bao trùm, co thắt từng cơn đau đớn.
Một bàn tay lớn từ phía sau bịt miệng ta lại, kéo ta vào một căn tối. Gương mặt của Mạnh Lan Đình nhiên phóng đại trước mắt.
Ta nhìn hắn với vẻ mặt kinh hoàng. Hắn lại ra hiệu “suỵt” với ta.
“Nàng biết rõ vương phủ sẽ xảy ra chuyện gì, sao còn dám đến?”
Trong tối cũng đã trải qua một trận chém giết, mấy xác chết ngã la liệt, vẫn còn bốc hơi nóng. Đặc biệt là cái xác gần ta nhất, mặc một bộ đồ đen, vết thương trên cánh tay vẫn còn đang chảy máu.
“Phu quân của ta đã vào vương phủ, lỡ không cẩn thận bị loạn thần tặc tử nào đó giết chết, ta tất nhiên phải đến.”
Ta mặt thản nhiên, ngược lại là Mạnh Lan Đình lộ vẻ khó xử.
“Linh Tê, phu quân của nàng rất có thể đã chết rồi.”
Ta lẩm bẩm: “Không thể nào.”
Đúng vậy. Không thể nào.
Một mũi tên của Giang Vân Dã có thể xuyên bốn tấm bia. Hắn lợi hại như vậy, sao có thể bị Mạnh Lan Đình dùng chút mưu mẹo là mắc bẫy. Hắn sẽ không sao !
Ta chỉ cảm thấy đất quay cuồng, ngay khoảnh khắc trước khi ngất đi, Mạnh Lan Đình đã ôm chặt ta vào lòng.
“Linh Tê, quay về bên ta đi. Làm Thủ phụ phu nhân, sống trong phủ đệ nguy nga giữa kinh thành, không cần chôn chân ở cái xó quê mùa Kim Lăng này, gả cho một tên võ tướng, ngày ngày vì hắn mà thấp thỏm âu…”
Vừa ngẩng đầu, con dao găm trong tay ta đã kề lên cổ Mạnh Lan Đình. Ánh thép lạnh lẽo, sát khí đằng đằng. Mạnh Lan Đình sững sờ, gần như không tin nổi cảnh tượng trước mắt.
“Linh Tê… nàng muốn giết ta? Chúng ta từng là phu thê ân ái bao năm, nàng lại nỡ xuống tay với ta?”
Ta mỉm cười, trong nụ cười phảng phất vài phần cuồng dại, bàn tay nắm chuôi dao vững , không hề run rẩy.
“Đúng, ta muốn giết ngươi.”
Hắn nghẹn giọng hỏi, vẻ mặt đau đớn, trong mắt ánh lên một nỗi cầu khẩn chưa từng có.
“Vì Giang Vân Dã sao?”
“Phải, vì hắn.”
Đôi mắt Mạnh Lan Đình đỏ ngầu, giọng nói run rẩy, mang theo chút tuyệt vọng.
“Linh Tê… năm đó ta hối hận vì không đến cầu thân nàng. Giờ ta xin nàng tha thứ, nàng… nàng không thể nương tay sao?”
Ánh mắt ta lạnh lẽo, nhuốm đầy màu máu. Ngón tay hơi siết lại, lưỡi dao liền cắt sâu, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ lưỡi thép.
“Mạnh Lan Đình, cái dáng vẻ dây dưa không dứt này của ngươi… chỉ càng khiến ta muốn giết ngươi hơn thôi.”
Ta đã sớm tính toán cả rồi. Mạnh Lan Đình là người Hoàng đế phái đến tuần tra. Giết hắn trước, khiến Hoàng đế nổi giận, quay sang gây khó dễ cho Tây Ninh Vương.
Tất cả bọn đều phải chôn cùng Giang Vân Dã.
Hắn đã chết rồi, thì các ngươi, một kẻ cũng đừng hòng sống!
Mạnh Lan Đình đã đau đến tê dại, không màng đến cổ đang chảy máu, vẫn muốn hỏi câu cuối cùng: “Nàng cớ gì phải đối xử với ta như vậy?”
Khóe môi ta từ từ nhếch lên.
“Bởi vì… ta đã có con của Giang Vân Dã rồi.”
Mạnh Lan Đình mặt trắng bệch, đáy mắt dâng lên một nỗi tuyệt vọng, giọng nói cũng run rẩy: “Tuyệt đối không thể nào! Nàng cố tình lừa ta, Linh Tê, có phải nàng đang lừa ta không?”
Ta cười lạnh hai tiếng. Hắn tưởng ta là hắn sao, thích lừa gạt người khác làm trò vui.
Lúc này, cái xác dưới chân nhiên đậy. Giang Vân Dã ngẩng lên khuôn mặt đầy máu.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, tựa như những vì sao trên bầu đêm.
Hắn không giấu được vẻ vui mừng: “Thật sao? Linh Tê, nàng đã có con của ta rồi?”
Ta hét lên một tiếng, từng cơn tối sầm ập đến, lần này là thật ngất đi.
15
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã nằm trong ngủ của Giang phủ. trung nói, ta đã có thai hai tháng.
Phụ thân vừa khóc vừa kể: “Bụng mang dạ chửa mà còn chạy đến phủ Tây Ninh Vương, con có biết đêm đó hắn tạo phản, còn chưa kịp khởi binh đã bị Mạnh đại nhân và hiền tế đè xuống rồi không?”
Hóa ra Mạnh Lan Đình cuối cùng đã không ra tay với Giang Vân Dã. Ngược lại, Giang Vân Dã còn thuyết phục được Mạnh Lan Đình cùng nhau bắt giữ Tây Ninh Vương, không để liên lụy đến nhiều người vô tội hơn.
Nói đến đây, ta lại nhớ đến những hùng hồn của mình khi đối mặt với Mạnh Lan Đình, không khỏi vừa giận vừa xấu hổ.
“Chàng biết rõ ta sẽ đến tìm chàng, tại sao còn phải giả chết?”
Giang Vân Dã nắm lấy bàn tay ta đang đấm vào ngực hắn, dịu dàng ôm ta vào lòng.
“Vốn diễn một vở khổ nhục kế, để dụ những kẻ phản loạn còn lại đang ẩn nấp trong thành Kim Lăng, không ngờ con cá nhỏ đầu tiên mắc câu lại là phu nhân nhà mình.”
Thấy ta lại nổi nóng, hắn liền mềm mỏng dỗ dành: “Nhưng cũng tốt, nhờ vở khổ nhục kế này, ta mới hiểu được phu nhân đối với ta quan trọng đến nhường nào.”
Ta bối rối quay người đi, hai má đỏ bừng.
Trải qua chuyện này, dù có ngàn vạn thủ đoạn dây dưa, Mạnh Lan Đình cũng không thể ở lại được nữa.
Trước khi đi, hắn nói với ta: “Thật ra ta cũng đã nghĩ đến việc giết Giang Vân Dã trước, rồi giải quyết Tây Ninh Vương, sau đó ép nàng về kinh thành.”
Nhưng vì một câu nói của Giang Vân Dã, hắn đã chọn buông tay.
Ta tất nhiên phải hỏi đó là câu nói gì. Mạnh Lan Đình lộ ra một nụ cười cay đắng, dặn dò ta cẩn thận giữ gìn sức khỏe, rồi đi.
Khi thánh chỉ của Hoàng đế ban thưởng cho Giang gia vì công dẹp loạn, sắc phong Tĩnh An Hầu được truyền đến, ta tò mò đi hỏi Giang Vân Dã, đó là câu nói gì.
Hắn lại ra vẻ thần bí: “Nếu ta nói, phu nhân có phần thưởng gì không?”
Hắn chỉ vào một bộ váy lụa mỏng màu đỏ son trong hộp.
Chết tiệt. Thợ may nào làm ra bộ đồ này vậy, những chỗ cần che thì lại chẳng che được chút nào. Ta đỏ mặt, miễn cưỡng đồng ý.
Ngày đó, Linh Tê biểu tỷ thời thơ ấu thành thân. Hắn theo cha mẹ đến kinh thành dự lễ thành thân.
Chỉ thấy gió nhẹ thổi qua, một chiếc khăn voan đỏ bay lên, để lộ ra một gương mặt hoa phù dung, thật là nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng ánh mắt của tân lại lơ đãng, không giống như đang nhìn tân nương. Lúc đó hắn đã nghĩ, vị biểu tỷ phu này căn bản không hề yêu Linh Tê biểu tỷ.
Nếu có kiếp sau, hắn nhất sẽ cướp Linh Tê biểu tỷ từ tay gã phụ bạc đó từ sớm. Để cho gã phụ bạc đó biết, hậu của việc không trân trọng thê tử, chính là trơ mắt nhìn thê tử cùng người nam nhân khác đầu bạc răng long.
Hóa ra là vậy. Chẳng trách hắn có thể tiên hạ thủ vi cường, thuyết phục Mạnh Lan Đình cùng hắn bắt giữ Tây Ninh Vương.
Ta lao vào người Giang Vân Dã, hận không thể véo chết tên thỏ con này.
“Hóa ra chàng đã sớm trùng sinh rồi! Chàng lại không nói cho ta biết!”
Giang Vân Dã cẩn thận che bụng ta, đôi môi áp lên môi ta, nói từng chữ từng chữ một: “Phu nhân à, vi phu chẳng phải vẫn luôn chờ nàng tự mình bước vào lòng bàn tay của vi phu sao?”
(Hết)