Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ngang qua khu vực của , ta bỗng nghe chuỗi tiếng ngọc bội leng keng quen thuộc.
“Diệp thần y định đâu vậy?”
Ta quay đầu lại, liền phượng liễn của hoàng hậu dừng ngay sau lưng.
Màn lụa cuốn lên nửa, để lộ gương mặt đoan trang, dịu dàng của hoàng hậu.
nhìn ta từ trên xuống dưới lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gỗ ta.
Ta tiến lên bước, dâng lên.
“Hoàng bảo ngươi mang tới?”
Giọng hoàng hậu không mặn không nhạt, nhưng ta lại mơ hồ cảm có chút hờn giận.
“Thưa vâng, nương nương. Hoàng đặc biệt sai thần mang đến ạ.”
“Ha, thật đúng có lòng.”
Bàn đeo hộ giáp của hoàng hậu khẽ lướt trên thân bút.
Ngay khi ta tưởng nhiệm vụ hoàn thành, lại đẩy mạnh ta, rồi quay người bỏ .
Khoan , hoàng hậu không muốn ư?
Hoàng bị ‘trả hàng’ rồi sao?
Vậy chẳng ta lại mang trả lại à?
Ta đứng ngây ra tại chỗ, không làm sao.
Hoàng hậu vài bước lại quay trở lại, sa sầm mặt ra lệnh cưỡng đoạt ta: “Giúp ta nhắn lại với , món đồ ta đoạt lấy rồi.”
Ấy không đâu, nương nương!
Món vốn dĩ dành người mà!
Ta muốn giải thích với hoàng hậu nương nương, nhưng lại kiệu nhỏ đó có ma đuổi đằng sau, chạy mỗi lúc nhanh, nhoáng cái biến mất khỏi tầm mắt ta.
Nhìn dáng vẻ giận phừng phừng của , ta chỉ đành thầm mặc niệm hoàng lòng.
Định quay người rời tiểu tỳ từ của ló đầu ra.
“Diệp thần y, nương nương nhà chúng tôi mời.”
6
nương nương dạo rất phiền não.
Tỳ thân cận của , Xuân Hạnh, mấy hôm trước hái sen Ngự Hoa viên chẳng may trượt chân rơi xuống nước, đầu đập đá bên bờ. Sau khi tỉnh lại biến thành người khác.
Món điểm tâm sở trường thường ngày bánh thêu hoa cũng quên sạch, lại còn hay nói lời lảm nhảm khó hiểu.
Tiểu tỳ vừa nói vừa hạ thấp giọng: “Tỷ ấy tà ma lắm, làm nương nương mấy hôm nay không ngủ ngon .”
Bước nội điện, mùi hương của trầm an thần nồng đậm ập mặt.
tựa nghiêng trên sập mềm, dung nhan vốn kiều diễm rạng ngời giờ đây lại ảm đạm vô quang, ánh mắt cũng lộ vẻ phờ phạc.
ta vớ cứu tinh, nắm chặt lấy ta: “Ngươi tới rồi!”
“Ngươi không dạo ta sống ngày tháng gì đâu!”
Ta gật gật đầu.
Ta , đương nhiên ta .
trước đây từng xảy ra chuyện tương tự.
tiểu ở hoàng hậu, sau giấc ngủ tỉnh dậy tính tình đại biến.
ta không chịu làm việc bưng trà rót nước nữa, miệng luôn lải nhải lời “nam bình đẳng”, “ độc lập”, chỉ trích hậu sống dựa dẫm nam .
Thậm chí, ta còn nói với hoàng hậu: “Để hoàng sức hút của hiện đại ta, các vị thục phong kiến nên nghỉ việc .”
Và còn dùng thủ đoạn vụng về để thu hút sự chú ý của hoàng .
Chưa đợi hoàng hậu nương nương xử trí, hoàng không chịu nổi trước.