Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

tôi sáng rực lên, tôi bao giờ được ăn thứ gì ngon đến thế.

Tôi ăn một hơi hết phần lẫn cậu ta. Mãi đến khi ôm cái bụng căng tròn dừng lại, tôi mới phát hiện Châu Nhượng ăn một miếng nào.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm ngại ngùng, cúi đầu lí nhí: “Trịnh Gia.”

giọng tôi rất nhỏ, Châu Nhượng vẫn nghe . Cậu ta hỏi lại: “ tên Trịnh Gia, phải không?”

“Vâng.”

Châu Nhượng mái tóc rối tổ quạ tôi, lại tự quyết định dẫn tôi đến tiệm cắt tóc.

Tôi giở thói trẻ , bám chặt vào khung cửa không chịu vào: “Châu Nhượng, không cắt tóc !”

Châu Nhượng không hiểu tại sao tôi lại phản kháng dữ dội . Cậu ta dễ dàng bế tôi đặt lên ghế, rồi nói với thợ cắt tóc: “Cắt cho bé kiểu đầu gái gọn gàng sẽ.”

không muốn! Châu Nhượng, đồ xấu xa!”

Châu Nhượng giữ chặt tôi, tôi vẫn sức giãy giụa tay chân, mấy lần đá trúng cậu ta.

Thợ cắt tóc tôi giãy giụa , liền Châu Nhượng bằng ánh kỳ lạ: “Đứa nhỏ này quan hệ gì với cậu? Chắc không phải cậu bắt cóc ta đấy chứ?”

“Đây gái tôi, nó không nghe lời.” Châu Nhượng cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận.

tôi vẫn bướng bỉnh không chịu cắt tóc. Châu Nhượng sao cũng một bệnh nhân trầm cảm, không chịu nổi sự ồn ào tôi, liền vào trán tôi một cái.

Tôi đau điếng, nước tức thì tuôn rơi.

“Châu Nhượng, tôi!”

Sắc mặt Châu Nhượng u ám, trông y hệt một kẻ xấu: “ mà không nghe lời nữa, .”

chết !” Cậu ta nói câu này với giọng đầy uy lực, ánh hung dữ tôi chằm chằm.

từ nhỏ luôn tìm đến cái chết, tôi bao giờ ai đáng sợ Châu Nhượng.

Tôi ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, nước lã chã rơi, mặt mũi tèm lem.

Châu Nhượng không nổi nữa, ghê tởm rút giấy ăn , cúi xuống lau mặt cho tôi. Cậu ta từng đứa gái nào luộm thuộm đến .

khóc nữa lại .” Tôi nín bặt ngay lập tức.

Thợ cắt tóc liền nói với Châu Nhượng: “Không phải ruột thì đừng tay nặng thế.”

Cắt tóc xong, Châu Nhượng dẫn tôi về .

suốt dọc đường tôi không thèm mặt cậu ta, cứ hậm hực đi phía trước.

Về đến , mẹ ngoài.

Châu Nhượng căn tạm coi sẽ, nghĩ bụng sao sau này cũng sẽ sống ở đây, liền quyết định dọn dẹp sơ qua một lượt.

Mở cánh tủ trông vẻ sẽ bên ngoài, bên trong toàn rác.

Máy giặt, tủ bếp, bồn rửa… cũng rác.

Châu Nhượng bóp trán, quay gọi tôi: “Nhóc , tạp dề ở ?”

Tôi đang cuộn trong phòng giận dỗi Châu Nhượng, không thèm để ý đến cậu ta.

Không ngờ Châu Nhượng lại trực tiếp lôi tôi từ trên giường xuống, đưa cho tôi một cây chổi: “Cùng dọn dẹp vệ sinh.”

Tôi vừa định từ chối, Châu Nhượng lại bắt đầu xoa tay.

Giây phút đó, tôi Châu Nhượng xấu xa nhất trên đời.

Cậu ta lớn hơn tôi nhiều , mẹ lại không , cậu ta thể chết tôi.

chúng tôi quần quật từ sáng đến tối, gần vứt đồ đạc trong .

Lúc mẹ đẩy cửa bước vào tưởng đi nhầm .

mẹ, không nhầm ạ.” Tôi gọi họ lại.

lẽ vì tôi cắt tóc, lại thay một bộ quần áo mới nên họ không nhận tôi. Mãi đến khi Châu Nhượng đứng nói: “Chào bác, cháu dọn dẹp lại phòng một chút.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương