Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vài trước hôn , tôi thức trắng nhiều đêm.
Tôi tỉ mỉ tìm kiếm và sắp xếp những đoạn video, ảnh chụp màn hình tin nhắn, gom lại thành một thư mục lưu trong USB.
Tôi dự định, sẽ tặng Hứa Tây Thành một “món quà lớn” ngay trong .
, đã định, diễn ra đúng giờ.
Chuyên viên trang điểm bên cạnh không ngớt khen ngợi: “Cô Lâm, cô xinh đẹp.”
Tôi mỉm cười nhạt, bàn tay siết chặt thứ đang nắm trong lòng bàn tay.
Buổi chính thức đầu.
Dưới mắt chăm chú của mọi người, tôi khoác lên mình váy đuôi cá trắng tinh, từng bước chậm rãi tiến Hứa Tây Thành.
Anh ta mặc bộ vest được cắt may vặn, trông lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý.
“ , em có đồng ý lấy anh không?”
Anh ta giơ nhẫn lên, mắt dịu dàng, tràn yêu thương.
Tôi cảm nhận được một ghen tị và ác độc. Quay đầu lại, tôi gặp đôi mắt căm hận của Lý Niệm Niệm.
Quay người trước, tôi lặng lẽ vào đôi mắt tràn hy vọng của Hứa Tây Thành.
Rồi chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
còn chưa dứt, màn hình lớn tôi lập tức phát một đoạn video chấn động.
Trong video, một đôi nam nữ đang thực hiện những hành động nhạy cảm.
Nữ chính trong video, không ai khác, chính là Lý Niệm Niệm.
Mặt cô ta tái mét, mất hết dáng vẻ tiểu thư khuê các, gào lên điên cuồng lao tôi: “Video này tôi đã mua đứt rồi! Cô lấy đâu ra?”
Tôi lạnh lùng đáp, nhẹ nhàng bóc trần sự : “Tất nhiên là từ chồng cũ của cô.”
Đến lúc này, Hứa Tây Thành mới hiểu lý do vì sao trước Lý Niệm Niệm lại hủy hôn.
Thì ra cô ta từng kết hôn, thậm chí còn mang thai nhưng đã sảy thai.
Video không dài, chỉ khoảng hai phút.
Nhưng ngay , video tiếp theo đầu phát.
Giọng the thé, chua ngoa của mẹ Hứa Tây Thành vang lên từ dàn âm thanh, lặp đi lặp lại khắp sảnh tiệc.
Những ta nhục mạ, khinh thường tôi, không chút che giấu.
Tiếng bàn tán rì rầm từ khách mời đầu lan ra.
“ , em đang làm gì vậy?!”
Hứa Tây Thành hét lên với tôi.
Tôi không trả , chỉ tháo vương miện trên đầu xuống, cùng với là lớp tóc giả, để lộ đầu trọc.
khán phòng bỗng chốc rơi vào sự xôn xao.
Những của Hứa Tây Thành, những bài đăng khiêu khích của Lý Niệm Niệm trên Weibo và các trang mạng xã hội—tất đều được phát lên.
Từng đoạn video, từng bức ảnh, là những bằng chứng cho những tủi nhục và bất công tôi đã chịu đựng suốt những năm qua.
Trong đám đông, đầu có người lên tiếng thay tôi.
Những sắc bén những mũi dao đâm thẳng vào Hứa Tây Thành và Lý Niệm Niệm.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Hứa Tây Thành gần lao lên cắt nguồn điện, tiếng hét của anh ta vang vọng trong tiếng ồn ào của đám đông.
Nhưng tất những điều , giờ chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Tôi kéo lê váy dài, bước đi kiên định cửa chính của sảnh tiệc.
Bên ngoài, nắng đẹp, ấm áp.
Cơn gió nhẹ lướt qua má, tôi tham lam hít một hơi sâu bầu không khí trong lành, ngước những đám mây trắng trên bầu trời.
một con chim phá lồng mà bay ra, tôi cảm nhận được sự tự do thuộc chính mình.
Bầu trời cao rộng, biển la.
Có những người, đời này, tôi sẽ không giờ gặp lại.
25 năm cuộc đời, là lần đầu tiên tôi được đón Tết cùng gia đình.
Dù nơi đất khách quê người, nhưng hạnh phúc vẫn bọc lấy tôi.
Kể từ hủy hôn , đã hơn ba tháng trôi qua. Tóc tôi cũng đã mọc dài ra khá nhiều.
Mùa đông F quốc lạnh lạ thường, mẹ đã đặc biệt đan cho tôi một khăn quàng cổ và một mũ.
“Ngoan ngoãn, con xem áo này có đẹp không?”
mắt dịu dàng, yêu thương của mẹ, nước mắt tôi bỗng trào ra, làm ướt khóe mắt.
“Đẹp ạ.”
Tôi nghẹn ngào đáp, giọng mũi nghẹt lại.
“Sao thế con yêu? Con sống không quen à?”
Bộ dạng của tôi làm mẹ giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt tôi, sờ lên má tôi, hôn lên trán tôi: “Có con thấy khó chịu đâu không?”
Tôi cuống quýt lắc đầu, nhưng nước mắt cứ thế chảy không ngừng.
Từ vang lên một giọng nam quen thuộc. Quay lại, tôi thấy bố đang bước đến, trên tay cầm một xâu kẹo hồ lô.
Vai ông ướt đẫm mưa tuyết, nhưng gương mặt lại rạng rỡ nụ cười.
Tôi không biết ông đã chạy nhiêu con phố mới mua được xâu kẹo hồ lô ấy.
Tiếng khóc của tôi càng lớn hơn, thu hút mắt của không ít người qua đường.
Mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi: “Không sao đâu con yêu, từ giờ con đã có bố mẹ rồi.”
Tôi lặng lẽ nghĩ: Từ giờ, tôi cũng là một đứa trẻ có bố mẹ.
tốt biết .
Thời gian cứ thế trôi qua từng .
Chúng tôi đón Tết F quốc. , bố mẹ dẫn tôi nước để tảo mộ tổ tiên.
bất ngờ, quê nhà của chúng tôi lại ngay Yến Thành.
Dù không chạm mặt những người không nên gặp, nhưng nửa năm, tôi lại được tin tức Hứa Tây Thành.
Một người bạn làm phóng viên đã kể cho tôi…
hôm , khi tôi rời khỏi , rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Bộ mặt của Lý Niệm Niệm bị vạch trần, lớp mặt nạ mà cô ta che giấu bấy lâu bị người khác tàn nhẫn xé toạc.
Hứa Tây Thành hận cô ta thấu xương. Thậm chí, trong những lần cô ta bám lấy anh ta không ngừng, anh ta đã tát cô ta vài bạt tai. Cha mẹ cô ta vì cảm thấy mất mặt nên đã từ mặt cô ta.
Mẹ của Hứa Tây Thành thì càng không dạng . Ngay tại , ta đã đè Lý Niệm Niệm xuống đất mà đánh, suýt nữa phá hủy gương mặt cô ta.
, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, lan truyền rầm rộ trên mạng.
gia đình Hứa Tây Thành bị cư dân mạng đào bới mọi thông tin, hàng nhận đủ loại thư đe dọa và những món đồ kỳ quái đáng sợ.
Công ty của Hứa Tây Thành cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Nhà đầu tư rút vốn, các dự án dừng lại, tài sản của anh ta còn bị ngân hàng đóng băng.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Tây Thành trở thành kẻ bị tránh xa dịch bệnh.
Từ một ngôi sao trẻ triển vọng của ngành, anh ta rơi xuống đáy vực sâu, trở thành kẻ thất thế không ai đoái hoài.
Có lần, một người ngoài đời đã lăng mạ Hứa Tây Thành. Mẹ anh ta không chịu nổi, lái xe đâm thẳng vào người .
Cuối cùng, ta bị cảnh sát giữ và kết tội cố ý gây thương tích, ngồi tù sáu tháng.
Gần , ta mới được thả ra.
“Sao rồi, , có hả dạ không?”
Đầu dây bên kia, giọng phấn khích của Hạ Dao vang lên.
Cô ấy là một phóng viên, người đã giúp tôi chuẩn bị tài liệu để phản kích trong buổi hôm .
“Loại đàn ông tệ bạc, đàn đê tiện bọn họ, để chúng tự diệt vong mới xứng đáng. À này, để tôi kể cho cô một chuyện buồn cười. Gần tôi được một tin đồn, Hứa Tây Thành…”
Hạ Dao vẫn thao thao bất tuyệt, nhưng tôi đã không còn thấy nữa.
Mọi thứ xung quanh bị phủ bởi một làn sương mù, không rõ, chẳng rõ.
Tại ngã tư đèn giao thông, đối diện đường, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Hứa Tây Thành.