Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi: “…”
Đúng câu hỏi hay.
Khi xưa, chính tôi mặt dày theo đuổi .
thời cấp ba, từ ngoại hình, vóc dáng đến gia thế, không điểm nào chê. Mỗi ngày anh đều nhận vô số thư , đích thực đóa hoa trên núi cao lạnh lùng.
Tôi theo đuổi anh chẳng qua do tôi gặp may thôi.
“Nhưng đá anh tao mà.” Tôi không phục, lẩm bẩm phản bác.
Triệu Điềm nhún vai: “Nhưng giờ con đã biết đi mua nước tương . à, còn ?”
“…”
Không thể phản bác.
Tôi dứt khoát cúi đầu chuyên tâm uống cà phê.
“Toàn chuyện quá khứ , gì đáng nhắc chứ.”
Vừa dứt lời, tôi nhận tràng tin nhắn giục cưới từ mẹ. Tôi liền tắt màn hình, úp điện thoại xuống bàn.
“, thế cuối tuần họp lớp, mày đi không?” Triệu Điềm huých vào tay tôi.
“Tao vừa thấy lớp trưởng Phùng Đồng Vũ nhóm lần tham gia đấy! Ủa, con bé đó vẻ thân với thế nhỉ?”
không thân cho ?
Ngày xưa đã thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm, sau còn đi du học ở thành phố nơi ở, hai trở thành bạn học cùng trường.
đi phải , kiên trì hơn tôi nhiều.
Lồng ngực tôi bỗng thấy nặng trĩu, giác khó chịu không tên.
“Đi chứ, không phải đã hẹn ?”
Bây giờ đột ngột không đi, khác nào cố né tránh .
Tôi hít hơi thật sâu, mở điện thoại , nhìn vào danh thiếp của đối tượng xem mà mẹ gửi, bấm nút thêm bạn.
Đối tượng xem nhân viên ngân hàng, hơn tôi ba tuổi, anh rất nhiệt .
Ngoài khuôn mặt hơi vuông ra không khuyết điểm gì.
“ , ở ngoài xinh hơn ảnh nhiều. Không ngờ gái xinh đẹp như phải đi xem .”
Tôi cười khách sáo: “Chỉ chưa gặp phù hợp nên mới kéo dài đến bây giờ thôi ạ.”
Anh nhân viên ngân hàng rất hoạt ngôn, nhưng tôi chút không quen.
trước đây rất ít . Tôi cứ luyên thuyên bên cạnh khiến anh phiền không chịu nổi.
“ .” Đôi đen veo và xinh đẹp của anh ánh vẻ cảnh cáo. Tôi vờ như không thấy, cười hì hì sáp gần.
“Anh chê em nhiều chứ gì? Vậy anh hôn em cái đi, phong ấn em !”
Vành tai trắng nõn của thiếu niên liền ửng vệt hồng.
“ !”
Điện thoại rung , tôi bừng tỉnh, liếc nhìn màn hình thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi anh, lát nữa tôi buổi họp lớp, vậy tôi xin phép đi trước…”
Anh nhân viên ngân hàng nhiệt đứng dậy theo.
“Ngoài trời vẫn đang mưa, tôi đưa đi nhé?”
Xe dừng trước tòa nhà, mưa đã tạnh.
“ ơn anh.” Tôi lời ơn, lúc đẩy cửa xuống xe cổ tay bị giữ .
Tôi ngạc nhiên quay đầu, anh vội vàng lúng túng buông tay.
“À, xe ô, cầm lấy đi. Với cả đừng quên túi xách.”
Lúc tôi mới nhận ra mình vừa lơ đãng quên cả túi xách trên ghế.
Tôi sực nhớ ra, do dự lúc vẫn cầm lấy ô, mỉm cười ơn.
“ ơn anh, tạm biệt.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh đi.