Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tim tôi bình tĩnh trở lại: “Có gì không?”
Ánh mắt Lê Uyển đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “ xinh thật đấy, chẳng trách A Dã buông bỏ hoàn toàn.”
Tôi lười vòng vo: “Nếu cô không có gì, tôi đi đây.”
Vừa quay người, tôi nghe thấy giọng cô ta: “ sao? Tôi đã dọn đến nhà họ Tạ rồi.”
“Rất nhanh thôi tôi và A Dã sẽ tổ chức lễ đính hôn, mẹ anh ấy tự tay chọn ngày đấy.”
“Vì , làm ơn tránh xa A Dã một chút, cũng không muốn bị người ta nói là kẻ thứ ba đúng không?”
Trước mắt dòng bình luận xuất :
[Con cũng ghen tuông tuyên bố chủ quyền rồi.]
[Nữ phụ mau hạ màn đi, đừng có mà làm kẻ thứ ba nữa!]
[Người ta là trời sinh một cặp, nữ phụ tâm cơ lại còn làm bộ từ chối mà câu dẫn chính, nhìn cô ta là thấy phiền.]
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu:
“Người đàn ông tôi không cần thôi mà, cô nghĩ tôi còn thèm sao?”
“Xin mời cô quản vị hôn phu của mình đi, bảo anh ta đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Tuy nhiên, từ ngày hôm sau, Tạ Cận Dã bắt đầu mỗi ngày đều gửi hoa hoặc đồ ăn, và những món quà khác cho tôi. Dù bị tôi từ chối, những thứ này đến tay tôi thông qua người khác. Tôi trước mặt anh ấy ném đồ vào thùng rác, anh ấy cũng nhìn tôi cười chiều chuộng.
“Bảo bối lúc giận thật đáng .”
“Không thích thì mai anh đổi thứ khác.”
Tôi tức đến phát điên, tát mạnh vào anh ấy một cái: “Anh đã có vị hôn thê rồi, đừng làm phiền tôi nữa được không!”
Anh ấy dùng tay sờ mặt bị tát, ánh mắt nhìn tôi nóng rực: “Tay bảo bối thơm thật.”
“Tạ Cận Dã, anh là biến thái sao?”
“Cứ như tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Không muốn nói với anh ấy nữa, định bỏ đi bị anh ấy nắm cổ tay: “Thiển Thiển, tin anh đi, trừ em ra, anh sẽ không cần ai cả.”
Nhìn ánh mắt chân của anh ấy, tôi thấy mơ hồ.
9
Ngày hôm sau, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn ký nhận bưu kiện. Kiểm tra lại, mới phát đó là bộ đồ ngủ gợi cảm và đồ chơi người lớn tôi đã mua trên mạng trước đây, định Tạ Cận Dã mặc. Do một vài lý do bất khả kháng trong quá trình vận chuyển, nên đến giờ mới được giao.
Nhìn địa người nhận trên đó, mí mắt tôi giật giật. Nếu Tạ Cận Dã phát đồ bên trong, khó mà không khiến anh ấy hiểu lầm tôi muốn quay lại với anh ấy. Thế là tôi lập tức đến nhà anh ấy.
Dòng bình luận đột nhiên xuất :
[À á á, nữ chính cũng đến lúc đương nồng cháy rồi.]
[Nữ chính ghen vì nữ phụ tâm cơ gửi bưu kiện, chính trực tiếp đeo vòng cổ làm hài nữ chính, sướng chết mất thôi.]
[Lần đầu tiên hai người họ đã mở khóa bàn ăn, ban công, gương phòng tắm…]
[Nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi, sắp chảy máu mũi rồi.]
Tay tôi gõ cửa khựng lại, trái tim bị một tấm lưới vô hình siết . Quay người bước nhanh hai bước, trong đầu lại lên câu nói của Tạ Cận Dã.
“ so với cái chết, anh… càng sợ… mất em.”
Nghĩ đến sự mơ hồ trong mấy ngày nay, tôi lại bước đến trước cửa. Tạ Cận Dã, rốt cuộc điều gì là thật? Tôi có thể tin anh không?
Nhập mật khẩu, mở cửa…
Đập vào mắt là quần áo nữ vương vãi khắp sàn, trong phòng ngủ vọng ra tiếng rên rỉ khó nhịn của phụ nữ.
“A Dã, ừm, em không nổi…”
“Căng quá, bụng sắp vỡ rồi…”
Móng tay cắm sâu vào bàn tay, nỗi đau từ tim lan ra xương sườn, như thể có ai đó đang bẻ gãy từng chiếc xương. Chút kỳ vọng ẩn sâu trong , tan vỡ hoàn toàn.
10
Về đến nhà, tôi úp mặt xuống giường khóc rất lâu. Lục tìm album ảnh trong điện thoại, mở thùng rác, bên trong toàn là ảnh của tôi và Tạ Cận Dã. Trước đây tự lừa dối bản thân đã xóa, giả vờ không quan tâm. Thật ra căn bản không nỡ xóa sạch hoàn toàn.
Rất nhiều đêm ngủ mơ thấy anh ấy, khóc tỉnh dậy, lại vào thùng rác đã xóa ảnh xem lại những tấm ảnh đó. lần này, tôi thật sự nên hoàn toàn buông bỏ rồi.
Mở tấm ảnh đầu tiên ra, nước mắt lại không kìm được. Đó là tấm ảnh tôi chụp lén nụ hôn đầu khi đang theo đuổi Tạ Cận Dã.
nhớ hôm đó tôi cứ bám anh ấy anh ấy giảng bài cho tôi. Trong mắt tôi tràn ngập ngũ quan ưu tú và ngón tay thon dài của anh ấy. Là người thích ngắm đẹp và thích ngón tay đẹp, Tạ Cận Dã hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Nhìn đôi môi mỏng của anh ấy đang đóng mở, tôi căn bản không có tâm trạng học hành, trong đầu toàn nghĩ muốn hôn anh ấy. Dưới sự thúc đẩy của dục vọng, tôi lén điện thoại ra, rồi lại gần anh ấy.
“Tạ Cận Dã.”
Anh ấy lên tiếng quay đầu lại, tôi nghiêng người về phía trước và hôn lên môi anh ấy. “Cạch.” Điện thoại phát ra tiếng động nhỏ. Nụ hôn đầu tiên đóng băng tại khoảnh khắc đó.
Tạ Cận Dã mặt đỏ bừng, kinh ngạc kéo giãn khoảng cách lúc đó, tôi như con mèo ăn vụng công đứng dậy bỏ . Miệng còn la lên: “Mọi người đều là người trưởng rồi, không kìm được mà hôn một cái là bình thường thôi.”
Sau đó bình tĩnh lại sợ anh ấy tìm tôi tính sổ, tôi còn trốn anh ấy mấy ngày. Kết quả nghe nói có người tỏ với anh ấy, tôi lại không kìm được mà đi tìm anh ấy.
Vừa lúc nhìn thấy anh ấy từ chối đối phương: “Xin lỗi, tôi có rồi.”
Cô tỏ với anh ấy buồn bã đi, tôi cũng cảm thấy mình thất rồi.
11
Thế rồi tôi thất thần rủ thân đi KTV uống rượu giải sầu. Khóc lóc vật vã xong thì túm một cậu em đẹp ngoài hành lang tỏ : “Em ơi, đương không?”
kịp đợi đối phương đồng ý, tôi đã bị người ta kéo mũ áo hoodie từ phía sau, ấn vào vai rồi xoay người lại. Tạ Cận Dã mặt lạnh tanh đứng trước mặt tôi:
“Ôn Thiển, ai dạy em hôn xong người ta rồi không trách nhiệm?”
Nhìn khuôn mặt điển của anh ấy, cơn say của tôi tỉnh đi ba phần, nghe thấy chữ “trách nhiệm”, tôi liên tục gật đầu.
Miệng nói lúng búng: “Ai nói tôi không trách nhiệm? Tôi .”
“Tôi thích trách nhiệm nhất.”
Vừa nói vừa đưa tay sờ loạn trên ngực anh ấy, hehe cười ngây ngô. Tạ Cận Dã nắm cổ tay tôi, hỏi: “ anh là gì của em?”
Cảm nhận lồng ngực săn chắc dưới tay, tôi nuốt nước bọt, cười với anh ấy: “Chồng.”
Trong cơn mơ màng, tôi hình như nhìn thấy tai Tạ Cận Dã đỏ lên. Giây tiếp theo, mũ áo bị chụp lên đầu, dây rút hai bên siết , khuôn mặt còn lại mũi và miệng lộ ra ngoài.
Không hài vì bị che khuất tầm nhìn, tôi muốn kéo mũ ra. Một bàn tay rộng lớn ấn vào gáy tôi, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Nụ hôn đó kéo dài bao lâu tôi không còn nhớ, về nhà bằng cách nào tôi cũng không có ấn tượng. Dù sao thì từ ngày đó, tôi đã trở của Tạ Cận Dã.
Ảnh công khai là bóng của hai người dựa sát vào nhau trên mặt đất. Nước mắt rơi xuống màn hình, tôi chạm ngón tay vào nút “xóa”.
Hệ thống lên thông báo: Toàn bộ tệp sẽ bị xóa vĩnh viễn, không thể khôi phục, có muốn xóa sạch không?
Tôi nhìn mấy dòng chữ đó, khi màn hình tối đi, tôi cũng chạm vào hai chữ màu đỏ “xóa sạch”.
Mọi kỷ niệm vụn vặt của quá khứ, biến một khoảng trống. Như thể mọi từng xảy ra.
12
Sợi dây chuyền Tạ Cận Dã quên ở chỗ tôi, tôi cũng đã gửi trả lại anh ấy. Tạ Cận Dã từ chối nhận, lại gửi trả về.
Suy nghĩ mãi, tôi nhờ người danh nghĩa Tạ Cận Dã tặng cho Lê Uyển. Lại được không liên lạc được với cô ta, hỏi học của cô ta mới cô ta đã nghỉ học.
Trong tôi thấy kỳ lạ, còn muốn tìm người hỏi thăm. Liền thấy dòng bình luận:
[Đây không phải truyện ngọt sủng theo đuổi vợ sao? Sao lại biến cưỡng chế rồi?]
[ chính chiếm hữu quá mạnh rồi, mà còn muốn nhốt nữ chính lại mãi mãi.]
[ như chẳng phải càng kích thích hơn sao? khổ cho cô con cưng của chúng ta, rồi lại bị bắt về.]
[ đi, tôi thích xem, ngồi đợi cô ấy bị chính bắt được rồi làm thịt một trận.]
Tôi không khỏi rùng mình, hóa ra Tạ Cận Dã một người là như thế này. May mà tôi không phải nữ chính, như tôi không nổi.
Buổi tối, câu lạc bộ trong trường tổ chức tiệc tụ họp. Tôi vốn không muốn đi, thân lại nói:
“Tạ Cận Dã chẳng phải cứ quấy rầy cậu sao?”
“Cậu chi bằng nhanh chóng kiếm mới đi, anh ta chết tâm.”
Nghĩ đi nghĩ lại thấy có lý, thế là tôi chỉnh trang thật đẹp rồi đi dự tiệc.
Trong quán bar, mấy người mới vào đoàn lần lượt giới thiệu bản thân. Một người tên Tần Lãng, là học đệ lai, trông rất đẹp . Đôi mắt cực kỳ trong sáng, đúng chuẩn “cún con”.
mọi người nhanh chóng làm quen, hội trưởng đề nghị chơi trò chơi. Giữa chừng tôi đi vệ sinh, vừa ra thì gặp Lê Uyển. Cô ta đột nhiên nắm cánh tay tôi, vẻ mặt hoảng hốt: “Ôn Thiển! Cứu…”
Khoảnh khắc tiếp theo, có người từ phía sau giữ cô ta, miệng bị bịt lại. Tôi còn hiểu rõ hình, Tạ Cận Dã đã bước tới, nhấc ngón tay với người đàn ông đang giữ Lê Uyển. Lê Uyển liền bị đưa đi.
Nhìn Tạ Cận Dã từng bước áp sát tôi, sống lưng tôi dâng lên một luồng khí lạnh. Bước chân anh ấy khựng lại: “Thiển Thiển, em sợ anh?”
13
“ Ôn Thiển.” Không từ lúc nào, Tần Lãng đã bước tới.