Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lời nói ra còn có chút làm nũng.
“Vậy thì biết làm sao bây giờ.”
“Anh ta nói cũng mà, tôi là kẻ ăn bám thật.”
Khi kết hôn, anh ta đã chuyển hết cổ phần cho tôi.
Anh ta bây giờ quả thực không khác gì kẻ ăn bám.
Tôi nhất thời không nói nên lời.
Về đến nhà, tôi quyết định tính sổ với anh ta.
Tôi xắn tay áo, tiện tay ném túi xách lên sô pha, rót một cốc nước đá để làm dịu cổ họng.
mắt Đàm Kỳ di chuyển theo từng tác của tôi một cách mơ hồ.
Tôi một tay chống lên bàn, bắt đầu chất vấn anh ta: “Đàm Kỳ, anh không định giải với tôi à? Tôi ép buộc anh lúc ?”
Anh ta mặt không đổi sắc nói bừa: “Trước khi cô mất trí nhớ.”
Hỏng rồi.
Quên mất mình đang giả mất trí nhớ.
Tôi mím môi, điên cuồng suy nghĩ, cuối cùng bịa ra một lời nói dối: “Đừng lừa tôi nữa, tôi mất trí nhớ chứ không mất trí, tôi đã hỏi Thời Anh rồi, cô ấy nói anh rất tự do, tôi vốn dĩ không hề quản anh.”
đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống người Đàm Kỳ, tạo thành một vùng bóng tối.
Không biết câu nói này đã kích đến dây thần kinh của anh ta.
Anh ta nhướng mày, lời nói ra lại có chút cố chấp.
“Vậy tại sao cô không quản?”
“Cái gì?”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Đàm Kỳ không bỏ qua bất kỳ biểu cảm trên mặt tôi.
Anh ta nhìn dáng vẻ không hiểu gì của tôi, cuối cùng thở dài một , dường như có chút hối hận.
“Không có gì.”
Anh ta không nói thêm nữa, chúng tôi im lặng đối đầu.
Cuối cùng tôi chịu thua, đi về phía anh ta.
Khi đi ngang qua Đàm Kỳ, anh ta dường như cho rằng tôi định đi nghỉ ngơi nên nghiêng người nhường đường.
Tôi dừng lại cách anh ta một nắm tay, đưa tay nắm lấy cổ áo anh ta, buộc anh ta cúi xuống nhìn thẳng vào tôi.
hành đột ngột của tôi, trong mắt anh ta thoáng qua sự ngạc nhiên ngắn ngủi, sau đó liền bị thay thế bởi sự vui mừng không thể phớt lờ sự kích gần như bệnh hoạn.
“Đàm Kỳ, tôi cảm thấy mình thiệt thòi quá, mọi người đều cho rằng tôi đang ép buộc, nhưng tôi chẳng làm gì cả.”
“Như vậy không công bằng.”
“Vậy thì sao?”
Khi anh ta nhìn tôi, trong con ngươi đen láy cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, đuôi âm cao vút như đang dụ dỗ.
Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh ta.
Cảm giác lạnh lẽo lòng bàn tay khiến anh ta toàn thân run rẩy.
Yết hầu anh ta chuyển , dường như đã kìm nén đến cực điểm, mắt thúc giục tôi.
Lần đầu làm chuyện này, tim tôi đập loạn xạ không kiểm soát.
Tôi thầm cổ vũ bản thân, cuối cùng cũng dũng cảm tiến tới.
Hôn lên môi anh ta một cách vụng về.
Đàm Kỳ như cuối cùng cũng được cho phép, bàn tay lướt trên eo tôi, cuối cùng phản khách vi chủ.
Dù đầu óc đã quay cuồng đến hơi lâng lâng.
Nhưng tôi không chịu thua mà nói lời cay nghiệt: “Đây mới gọi là ép buộc.”
Đàm Kỳ liếm môi, dường như có chút thất vọng.
cổ họng bật ra một cười, “Cứ như đang tán tỉnh ấy.”
Nhiệt độ trên má tôi tiếp tục tăng cao.
Cuối cùng thầm chửi một câu tục tĩu trong lòng.
Không thể so sánh được.
Đàm Kỳ này hình như là biến thái thật.
Không giống loại giả như tôi.
Tôi gần như là chạy trối chết.
[ năm rồi! Cuối cùng cũng chuyển sang kênh người lớn rồi hả?]
[Trời mới biết lúc đầu tôi nghe tin cậu ép Đàm Kỳ kết hôn với cậu, cứ tưởng mình sắp được ăn một bữa ngon, ai ngờ chiếc xe này lại lái thẳng vào nhà trẻ.]
Thời Anh nghe tôi kể chuyện tối nay, liền gửi một tràng tin nhắn.
câu chữ kích y hệt như khi đọc một bộ truyện đó trên mạng.
lời này, suy nghĩ của tôi cũng dần lan man, cuối cùng trong đầu đã hiện ra hình ảnh không thể miêu tả.
Tôi vội vàng kéo chủ đề trở lại, nói với cô ấy điểm bất thường mà tôi cảm thấy ở Đàm Kỳ.
Thời Anh lại càng thêm phấn khích.
[Giả ép lại vô tình ép trúng một âm hồn nam bệnh kiều thật sự.]
[Cái thiết lập này thơm đến tôi ăn ngấu nghiến.]
“…”
Với loại người như cô ấy thì chẳng có gì để nói.
8
Sau đêm đó, tôi muốn giả như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Đàm Kỳ không muốn.
Anh ta cứ lượn lờ trước mặt tôi.
Thậm chí đôi khi lời nói ra vào đều ép tôi nhớ lại ngày hôm đó.
Trớ trêu thay, lần tôi cũng bị anh ta trêu chọc đến má nóng bừng.
Tức đến nỗi tôi tìm mười mấy cuốn tiểu thuyết bệnh kiều để học thuộc từng chữ.
Tôi không tin.
Nỗ lực của ngày sau lẽ thật sự không bằng được tài năng bẩm sinh.
Tôi học mấy ngày, đang định ra tay thì Đàm Kỳ lại không cho tôi cơ hội này.
Anh ta đi công tác rồi.
Tuy ăn bám nhưng cũng đi làm.
Đàm Kỳ báo cáo mọi việc lớn nhỏ với tôi.
Tôi thỉnh thoảng trả lời anh ta vài câu.
Anh ta cũng không tức giận.
Tôi cảm thấy có chút không ổn.
Không .
Không giống phong cách của nam quỷ này.
Trong lúc vắt óc suy nghĩ, một chuyện đột nhiên hiện ra trong đầu tôi.
Tháng đầu tiên kết hôn, một đêm nọ Đàm Kỳ say khướt trở về lúc giờ sáng.
Tôi rất tức giận.
Cãi nhau một trận to với anh ta.
Đến cuối cùng, anh ta vừa nới lỏng cà vạt vừa khiêu khích tôi.
“ Phù Hạ, nếu cô muốn tôi lúc cũng ở trong tầm mắt của cô, thì có giỏi lắp khắp nhà đi.”
Tôi xưa nay không chịu nổi phép khích tướng.
Ngày hôm sau liền thật sự lắp ở mọi ngóc ngách trong nhà.
Lắp xong chưa được bao lâu, tôi đã hối hận.
khởi đầu cuộc hôn nhân với Đàm Kỳ không mấy tốt đẹp, nên tôi cố gắng hết sức hy vọng sau hôn nhân chúng tôi có thể chung sống một cách lành mạnh hơn.
Cho nên tôi chưa bao giờ thực sự mở lên .
Nghĩ đến đây, da đầu tôi bất giác tê dại.
Hóa ra Đàm Kỳ đầu đến cuối đều cố ý.
Tôi mở phần mềm .
Trên đó hiển thị, có một người khách đã hàng vạn lần trong năm qua.
Lần gần nhất là một phút trước.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, chiếc ở góc trên trái dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thầm chửi bới trong lòng.
Đàm Kỳ này mà không đi tranh giải Oscar thì là uổng phí tài năng diễn xuất của anh ta.
Tôi càng nghĩ càng tức, cuối cùng nghĩ ra một cách.
trong bộ sưu tập video ngắn của Thời Anh, tôi chọn ra mấy nam streamer “thả thính” giỏi nhất.
Cố tình hướng về phía , còn chỉnh âm lượng video lên lớn nhất.
Video đầu tiên còn chưa chiếu xong.
Cuộc gọi video của Đàm Kỳ đã hiện lên.
Tôi giả không thấy, hứng thú lướt .
kia liên tiếp gọi mười mấy cuộc.
Cuối cùng tôi nhấn nghe.
“ Phù Hạ, cô đang làm gì vậy?”
Cách tôi cũng có thể cảm nhận được Đàm Kỳ đang nghiến chặt răng, nghe có vẻ như sắp phát điên.
Tôi mở mắt nói dối: “Tôi vừa ngủ quên.”
“Ngủ quên?”
Đàm Kỳ bị tôi làm cho tức cười.
“Ngủ quên mà nam streamer thả thính, cô đến vậy sao?”
Tôi giả kinh ngạc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở chiếc .
“Anh theo dõi tôi?”
“Sai rồi.”
cười của Đàm Kỳ vang sát tai tôi.
“Đây là thứ cô để theo dõi tôi.”
Tôi không nhịn được mà thầm đảo mắt.
Thật sự coi tôi là đồ ngốc sao.
“Dựa vào sự hiểu biết của tôi về bản thân, chắc tôi chưa từng qua đâu nhỉ.”
Người kia im lặng.
Rõ ràng là đang cười, nhưng lại có chút âm u.
“ vậy.”
“Vậy tại sao cô không ?”
Lại là câu hỏi tương tự.
Lực nắm của tôi ngày càng mạnh hơn.
Ngẩng đầu lên như đang đối mặt với Đàm Kỳ.
9
Đàm Kỳ ngừng báo cáo công việc cho tôi.
Dường như muốn cách này để thể hiện sự không vui của mình.
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó có chút không vui mà kết thúc.
Anh ta liên tiếp hỏi tôi mấy câu tại sao.
Tôi đều không biết trả lời thế .
Cuối cùng anh ta cúp máy.
Tối hôm đó, anh ta chia sẻ mấy bài hát sầu não lên vòng bè lúc đêm khuya.
Có kẻ tò mò bình luận dưới:
[Cuối cùng cũng bị đại tiểu thư đá rồi à?]
[Chẳng lẽ địa vị chính cung của cậu bị khiêu khích rồi?]
Nếu là trước đây, Đàm Kỳ chắc chắn đã trả lời từng người một.
Nhưng hôm nay, anh ta lại bất ngờ chọn cách im lặng.
Tôi nhấn vòng bè của anh ta.
Diễn kịch đến giờ, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Tối hôm đó, tôi tham gia một bữa tiệc.
Toàn là bè quen biết nhỏ.
Tôi nhờ Thời Anh chụp cho một bức ảnh.
Cô ấy đưa cho tôi rồi nói đùa: “Cậu với Bùi Tư Dương này trông cũng hợp đôi phết.”
“Nhớ ngày xưa tôi còn thật sự ship cặp này đấy.”
Bùi Tư Dương là một trong người thanh mai trúc mã của tôi.
Bức ảnh đó chụp khoảng cách mười mấy centimet giữa tôi anh ta trông như thể đang ngồi sát rạt.
Tôi còn chưa nói gì.
Bùi Tư Dương đã vội vàng lên phân bua:
“Đùa gì thế! Cậu đừng có nói bậy, cô ấy kết hôn năm rồi.”
“Nếu để kia biết thì tôi toi đời mất.”
Tôi nhếch mép, trả lại cho Thời Anh.
“Giúp một việc, đăng bức ảnh này lên vòng bè chỉ cho một mình Đàm Kỳ .”
Bùi Tư Dương suýt nữa thì hộc máu.
“Này, Phù Hạ, tôi đâu có chọc gì cậu, sao cậu lại hại tôi.”
Tôi liếc anh ta một cái, “Tặng cậu một chiếc xe thể thao đời mới.”
Anh ta im miệng.
Thời Anh có chút không phục, vừa định nói.
Tôi đoán trước: “Món trang sức cậu ngày mai sẽ được gửi đến nhà cậu.”
Thời Anh nhanh nhẹn đăng một vòng bè.
Tôi hài lòng gật đầu, đợi mấy đồng hồ, rồi chỉ đích danh Bùi Tư Dương đưa tôi về nhà.
Anh ta đưa tôi đến cửa.
Tôi mời anh ta vào nhà ngồi chơi.
Bùi Tư Dương chối.
“Thôi bỏ đi, vào không biết có ra được không.”
Tôi có chút bất lực cười cười.
Trong phòng không bật đèn.
Nhưng tôi biết Đàm Kỳ đã về.
trăng yếu ớt chiếu vào phòng khách, tôi lờ mờ nhận ra một bóng người đang ngồi trên sô pha.
Tôi bật đèn.
sáng đột ngột khiến Đàm Kỳ có chút không quen.
Anh ta nheo mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.
tôi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
Cùng với chiếc còng tay còng chân đặt trên bàn trà.
Tôi giả như không có chuyện gì xảy ra đi tới, nhìn thấy chiếc màn hình vỡ nát của anh ta.
bàn tay còn đang rỉ máu.
“Sao lại chảy máu rồi?”
Tôi cầm hộp y tế xử vết thương cho anh ta, anh ta ngoan ngoãn đến lạ thường.
Trong căn nhà rộng lớn.
Nhất thời chỉ còn nghe thấy hít thở nhịp tim của nhau.
Tôi băng bó xong cho anh ta, thuận miệng hỏi: “ sao lại rơi vỡ thế?”
Đàm Kỳ nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong đáy mắt cuộn trào cảm xúc mãnh liệt.
Anh ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.
Mà đột nhiên nói: “Cô không hề mất trí nhớ.”
Tim tôi hẫng một nhịp, giả bình tĩnh.
Không chút do dự thừa nhận: “.”
Anh ta cười khẩy một , cầm chiếc còng tay lên nghịch.
“Vòng bè của Thời Anh là cô bảo cô ấy đăng cho tôi .”
Sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Tôi cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh ta, “ vậy.”
Đàm Kỳ gân xanh nổi lên, có chút khó khăn nói ra câu cuối cùng: “Cô cố ý để đó đưa cô về.”
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi thừa nhận.”
Đàm Kỳ nhìn tôi vài giây.
Rồi khẽ cười.
Cười đến lồng ngực rung lên.
Cười đến khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.
“ Phù Hạ, cô đắc ý lắm không?”
Tôi nhíu mày.
“Tôi đắc ý cái gì?”
Nụ cười trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất, từng chữ từng chữ tố cáo tôi:
“Đắc ý rõ ràng tôi đã sớm cô rồi mà cứng miệng không thừa nhận.”
“Đắc ý năm nay tôi tức giận không cô ép tôi kết hôn, mà là sau khi kết hôn cô lại chẳng làm gì cả.”
“Đắc ý khi biết tin cô gặp tai nạn xe, tôi lại nghĩ rằng nếu cô chết thì tôi cũng không sống nữa, làm ma cũng không tha cho cô.”
Vành mắt anh ta đỏ hoe, nước mắt đã chực trào.
Cầm chiếc còng tay từng bước tiến về phía tôi.
Tôi nhìn anh ta.
Không lùi bước.
“Đàm Kỳ, tôi cho anh cơ hội cuối cùng để sắp xếp lại lời nói.”
Anh ta sững người cách tôi không xa, nước mắt lăn dài trên má.
Anh ta đấu tranh do dự vài giây, cuối cùng đưa tay một còng còng lấy cổ tay mình.
Rồi đưa còn lại cho tôi.
Giọng nói run rẩy cầu xin tôi: “ Phù Hạ, đừng bỏ rơi anh.”
10
Sau cuộc nói chuyện không vui ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng cũng hiểu ra tại sao đêm đó, một tháng sau ngày cưới, Đàm Kỳ lại mất kiểm soát.
Anh ta hẳn là đã nhìn thấy tôi Bùi Tư Dương cùng nhau ăn tối.
Tôi tìm Bùi Tư Dương để xác nhận.
Anh ta than thở với tôi: “Đừng nhắc nữa, ngày hôm sau tôi tự dưng nhận được lời cảnh cáo của Đàm Kỳ.”
“Nếu không nể mặt cậu, tôi thật sự nghi ngờ anh ta sẽ đánh tôi đến chết.”
Xâu chuỗi tất cả các câu chuyện lại.
Tôi cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân diễn biến của câu chuyện năm qua.
Tôi chuyện ép anh ta kết hôn với mình mà cảm thấy áy náy với Đàm Kỳ, cho rằng anh ta không tôi, nên đã cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
Còn Đàm Kỳ lại hiểu hành của tôi là dấu hiệu của việc không anh ta.
Tôi không thể hạ mình đi dỗ dành anh ta, anh ta lại không dám thừa nhận mình tôi.
Thế là hiểu lầm ngày càng chồng chất, con đường ngày càng khúc khuỷu.
Phép khích tướng có tác dụng với tôi, đương nhiên cũng có tác dụng với Đàm Kỳ.
Cho nên tôi cố ý để anh ta nhìn thấy bức ảnh đó, cố ý để anh ta nhìn thấy Bùi Tư Dương đưa tôi về.
Sự thật chứng minh, hiệu quả rất tốt.
Tốt đến bây giờ anh ta đã dâng tất cả, kể cả bản thân mình, đến trước mặt tôi.
Trên mặt Đàm Kỳ còn vương lại vệt nước mắt, sáng trong mắt lúc tỏ lúc mờ.
Lòng tôi xót xa, không nói một lời bước tới ôm lấy eo anh ta.
Người Đàm Kỳ hơi run lên, vùi đầu vào hõm cổ tôi.
“Anh không có gì khác muốn hỏi em sao?”
Đàm Kỳ không nói gì, chỉ ôm tôi chặt hơn.
Cuối cùng hết sức lực toàn thân lắc đầu.
Tôi rời khỏi vòng tay anh ta, một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với anh ta: “Nhưng em có lời muốn nói với anh.”
Đàm Kỳ có chút căng thẳng nắm lấy tay tôi tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tôi từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt anh ta nói: “Em anh.”
“Câu nói này đáng lẽ ra em nói lúc tỏ tình bắt anh kết hôn với em rồi.”
Trong mắt Đàm Kỳ bừng lên niềm vui sướng tột độ, anh ta liên tục hôn lên má tôi.
Miệng không ngừng nói tôi.
Sau đó thì không thể kiềm chế được nữa.
Anh ta tay giữ chặt cổ tay tôi.
Không ngừng cầu tôi lặp lại lời anh ta.
“Nói em thấy sắc nảy lòng tham.”
“Em thấy sắc nảy lòng tham.”
“Nói em cưỡng đoạt.”
“Em cưỡng đoạt.”
“Nói em anh.”
“Em anh.”
Anh ta cúi đầu hôn lên khóe mắt tôi.
Cuối cùng ôm chặt tôi vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Mặt trời mọc như thường lệ.
Chúng tôi cuối cùng cũng nhau.