Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
có một vị khách mời vô cùng quan trọng, nên chủ nhân Vụ Viên đã phá lệ cho mọi người vào tham quan trong hai tiếng đồng hồ ạ.”
Chủ nhân Vụ Viên?
Lòng tôi dấy lên nghi hoặc, đang định hỏi MC xem chủ nhân hiện tại của Vụ Viên là ai.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Bạch Hạnh đứng bên cạnh mắt đã sáng rực, nhìn Bùi Dự với mặt đầy ngưỡng mộ: “Anh Bùi Dự, chắc chắn là họ nghe tin anh sắp quay phim ngắn về Vụ Viên nên mới phá lệ đó.”
Bùi Dự thường ngày rất hưởng thụ những lời tâng bốc kiểu này, nhưng hôm nay lại chẳng có phản ứng gì, khác hẳn mọi khi, cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị anh ta nhìn đến da đầu tê dại. Bạch Hạnh dường như cũng nhận ra ánh mắt của anh ta, len lén lườm tôi một cái sau ống kính.
“…”
Đồ thần kinh.
Chẳng sao, cứ hễ cặp nam nữ này đứng cùng là y như tự động nhập vai nam nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, ai đi ngang qua cũng phải bịt mũi mới không bị cái mùi cẩu huyết ấy làm cho sặc sụa.
31
Bố cục của Vụ Viên không thay đổi nhiều, chỉ có bài trí bên trong đã phai màu theo năm tháng, không còn láng bóng như xưa.
Khi một lần nữa bước đến Vọng Nguyệt Đình hòn non , tôi chợt phát hiện một trong những cây cột vẫn còn lưu lại vài vết khắc.
Đó là dấu vết trưởng thành của tôi, Bùi Thừa và Bùi Hạm.
Cứ mỗi nửa năm, chúng tôi lại đo chiều cao cây cột này một lần, rồi dùng dao nhỏ đánh dấu.
Tôi bất giác đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những vết khắc ấy, không biết sau khi tôi và Bùi Hạm chết đi, Bùi Thừa sau này ra sao.
Anh ấy có chờ được đến ngày chiến thắng năm 1949 không? Có tận mắt nhìn thấy dáng đất nước giàu mạnh sau này không?
32
Tham quan Vụ Viên xong, MC đưa chúng tôi về lại homestay mà tổ chương trình đã bao trọn, rồi thông báo nội dung chúng tôi cần quay phải liên quan đến những người sống ở Vụ Viên.
Tổ chương trình cho mọi người một tuần tài liệu, một tuần viết kịch , một tuần vẽ storyboard và chuẩn bị đạo cụ, một tuần quay phim ngắn.
Những năm tháng xuyên không, tôi cùng Bùi Thừa tham chuẩn bị cho rất nhiều phim. Dùng một tháng để quay một phim ngắn, lại còn là bối cảnh và nhân vật quen thuộc, đối với tôi, thời dư dả.
Nhưng khách mời khác dường như không nghĩ vậy. Nhóm của Bạch Hạnh và Bùi Dự đã cãi một trận ngay trong họp.
Nhóm họ có Bùi Dự và Vương Hoa là hai đạo diễn. Vương Hoa ít tên nhưng có kinh nghiệm, còn Bùi Dự nổi tiếng nhưng chỉ được cái mã. Hai người này định sẵn không hợp , chưa kể còn có Bạch Hạnh, một kẻ chuyên gây rối thích thêm thắt sửa đổi kịch .
So với sự hỗn loạn của nhóm họ, thành viên trong nhóm tôi cũng chẳng thoải mái hơn là bao. nãy đi ngang nhà vệ sinh, tôi còn nghe có người gọi điện cho quản lý hỏi về tiền bồi thường hợp đồng…
Tôi tập hợp thành viên lại mở một cuộc họp ngắn, trấn an họ: “Tôi biết mọi người có lẽ chưa hoàn tin tưởng tôi, nhưng đã đến tham chương trình rồi, cố gắng hết mình một phen vẫn tốt hơn là lâm trận bỏ chạy, nói ra cũng dễ nghe hơn, phải không?”
Một thành viên nhăn mặt phản bác: “Nhưng nhóm chúng ta diễn viên, đạo diễn với biên kịch đều ở hai nhóm kia hết rồi, liệu có quay ra được cái gì không?”
Có người hùa theo: “Đúng đó, đến quay hỏng, chúng ta chắc bị cắt ghép thành video hài rồi bị chế giễu mấy năm liền mất…”
Tôi những lo lắng của mọi người, nhưng tôi không thể dừng lại. khăn khổ đến mấy cũng đã trải qua, hình hiện tại đối với tôi, ra đã là một ván cờ thuận lợi.
“Kịch và storyboard cứ để tôi lo. Mọi người chỉ cần yên tâm diễn xuất là được.”
Mọi người bán tín bán nghi giải tán. Tôi lập tức ở lại phòng họp viết tiểu sử nhân vật, nhưng chưa viết được một nửa thì hai vị khách không mời mà đến xuất hiện.
Là Bạch Hạnh và Bùi Dự.
Bạch Hạnh ngồi xuống đối diện tôi, cười tủm tỉm xoay ghế: “Chị ơi, nếu có khăn gì, em có thể nhờ anh Bùi Dự tranh thủ giúp nhóm chị một tay.”
Tôi không ngẩng đầu: “Không cần.”
“Vân Đình, bao giờ cô mới bỏ được cái tật sưng mặt xỉa mày đây.” Bùi Dự nhìn chằm chằm vào sườn xám của tôi, khăn lắm mới dời mắt đi, rồi dựa vào bàn họp với một tư thế mà anh ta tự cho là rất ngầu.
“Cô là con gái, vừa phải dẫn dắt cả đội, vừa phải đạo diễn biên kịch, lại còn phải diễn xuất, đến hỏng việc thì có lợi gì cho danh tiếng của cô đâu?”
Bạch Hạnh vội vàng phụ họa: “Đúng đó chị, con gái không nên mạnh mẽ.”
Tôi bình thản uống trà: “Câu ‘Phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời’, hai người chưa nghe qua sao? Xem ra giáo dục phổ cập vẫn chưa tới nơi tới chốn nhỉ, để tôi một lần phải cả hai con cá lọt lưới thế này.”
Bạch Hạnh tức đến đỏ mặt: “Cô…”
Tôi ngắt lời thẳng thừng: “Hướng đi của cô và cô lệch lạc rồi, không? cô thì cố trèo lên giường chồng người khác, còn cô thì cố gắng đánh cắp cuộc đời, đình, thậm chí cả thanh mai trúc mã của tôi. Nói thật, hai người cuối cùng cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.”
“Anh Bùi Dự, anh xem cô ta kìa!” Bạch Hạnh õng ẹo.
“Đừng có ‘anh anh em em’ nữa. Đến đứa con gái ruột như tôi còn thấy bố mình không đáng tin cậy, vậy mà cô với cô vẫn còn ôm mộng trèo cao bám víu vào ông bố chẳng ra gì và gã trúc mã của tôi.”
Bùi Dự trợn tròn mắt: “Khâu Vân Đình, cô đang chửi tôi?”
Tôi còn kinh ngạc hơn cả anh ta: “Tôi chửi nhiều câu như vậy rồi, giờ anh mới nhận ra à?”
Bùi Dự, kẻ nhỏ đã được nâng niu, tức đến nắm đấm siết chặt, giơ lên định đánh tôi.
Tôi vội nói với Bạch Hạnh: “Thấy chưa, thô lỗ lại dễ nổi nóng, loại người này sau này khả năng cao bạo hành đình.”
Bùi Dự: “Khâu Vân Đình, con nó cô…”
Anh ta còn chưa gầm xong, đạo diễn chương trình đột nhiên đẩy cửa xông vào, nhìn thấy nắm đấm của Bùi Dự liền im bặt, run rẩy vịn tay nắm cửa như gà con.
“À… Tổ chương trình vừa nhận được điện thoại trợ lý của chủ nhân hiện tại Vụ Viên, nói có thể cho một nhóm khách mời của chúng ta vào bên trong tự do quay phim.”
Tim tôi khẽ run lên. Chủ nhân hiện tại của Vụ Viên, là ai chứ?
Bạch Hạnh đứng bên cạnh thì mặt mày hớn hở: “Anh Bùi Dự, chắc chắn là họ nghe tin anh đến, muốn thông qua chương trình của chúng ta để quảng bá tên cho Vụ Viên đấy.”
Câu này khiến Bùi Dự rất hả hê, cả người lại trở nên tự tin.
Bạch Hạnh vênh váo nhìn tôi: “Chị, chị mau xin lỗi tôi và anh Bùi Dự đi, tôi bảo anh Bùi Dự nói giúp với chủ nhân Vụ Viên, biết đâu nhóm chị lại được thơm lây một chút.”
Bùi Dự khẽ “chậc” một tiếng: “Tôi không dắt theo loại người được voi đòi tiên thế này.”
Đạo diễn đứng một bên lúng túng xoa tay: “Cái đó… Chủ nhân Vụ Viên đặc biệt dặn dò, nhóm của cô Khâu Vân Đình có thể tự do quay phim bên trong Vụ Viên.”
“Cái gì?!” Bạch Hạnh không tin nổi, hét lên thất thanh. “Dựa vào đâu!”
Bùi Dự cũng không tin: “Đúng thế! Dựa vào đâu?! Chủ nhân Vụ Viên không biết bố tôi là ai à?!”
Đạo diễn như đeo một chiếc mặt nạ đau khổ, cười làm lành: “Vị đó tôi cũng không dám đắc tội, hơn nữa vườn là của người ta, tổ chương trình chúng tôi chỉ có thể truyền lời thôi…”
Anh ta vừa nói vừa nhích dần ra ngoài, tiếng còn chưa dứt đã chuồn mất dạng.
33
Trong phòng lại chỉ còn ba chúng tôi. Hai người kia hậm hực nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhún vai: “Hai người nhìn tôi cũng vô ích, không phục thì đi mà chủ nhân Vụ Viên ấy.”
Bùi Dự căng mặt: “Khâu Vân Đình, cô có quan hệ với chủ nhân Vụ Viên bao giờ?”
Tôi lười đôi co, đi thẳng qua mặt họ ra ngoài.
“Này đạo diễn Bùi, đã chọn ngành này thì nên có chút lòng kính sợ đi.”
Tôi quay người nhìn Bùi Dự. Người này và cố nhân của tôi chỉ khác một chữ trong tên, nhưng kém xa người ta vạn dặm. Bùi Dự vĩnh viễn không thể trở thành Bùi Thừa.
“Trong lĩnh vực này, hào quang của bố chú chỉ chiếu rọi lên người anh một cách nhất thời mà thôi. Đừng coi vinh quang của bố mình là năng lực của thân. Mắt khán giả tinh tường lắm.”
“Mà thôi… nếu kế hoạch của anh là muốn mượn cái mác ‘đạo diễn dở tệ’ để câu view, thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
34
Trọn một tháng trời, tôi bận rộn gọt giũa kịch và storyboard, làm quen với thành viên trong đội, phân tích nhân vật cho họ.
Cảm ơn Bùi Dự và Bạch Hạnh vì ban đầu đã cuỗm hết những khách mời ít nhiều có tên , nên những người ở lại nhóm tôi tuy ít nổi tiếng, ít fan, nhưng được cái thái độ làm việc rất tốt, trân trọng cơ hội lên hình.
Bên tôi mọi việc diễn ra có trật tự, còn bên Bùi Dự thì có thể nói là gà bay chó sủa.
Bùi Dự “đương nhiên” đóng vai chính “Bùi Khánh Vân”, còn Bạch Hạnh thì đóng vai nữ chính “Trần Nguyệt Tương”.
Trong tài liệu, nhật ký của chú Bùi chỉ có vài trang, hơn nữa chú ấy là người cẩn trọng, không thể tiết lộ trong nhật ký chuyện “vợ” Trần Nguyệt Tương và con gái Bùi Hạm đều là người hoạt động ngầm.
Nhưng qua những dòng chữ ấy, có thể thấy chú Bùi chưa bao giờ coi hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình là những đóa dây leo chỉ biết bám víu đàn ông, chìm đắm trong yêu nam nữ.
Vậy mà Bạch Hạnh rõ ràng không nghĩ vậy:
“Bất kể là Trần Nguyệt Tương hay Bùi Hạm, đều phải tập trung quay những cảnh cảm, nếu không thì ai xem?”
Đạo diễn trẻ Vương Hoa tội nghiệp chẳng có chút quyền , khổ sở khuyên nhủ: “Như vậy khiến nhân vật rất nông cạn. Trần Nguyệt Tương và Bùi Hạm rõ ràng đều là những người được giáo dục, trong bối cảnh thời đại đó, những người phụ nữ như vậy sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương được.”
Hai người suýt nữa thì cãi . Cuối cùng, Bùi Dự, người có tiếng nói nhất, quyết định mọi việc đều theo ý Bạch Hạnh.
Dù sao thì anh ta cũng là một kẻ thùng rỗng kêu to, yêu đương cảm là vùng an của anh ta, những vai diễn có chiều sâu hơn, anh ta không diễn nổi, càng không quay tốt được.
Đạo diễn trẻ Vương Hoa tức đến lắp bắp: “ người! người không gì về điện ảnh cả!”
Bạch Hạnh gắt lại: “Là anh không khán giả!”
35
Mãi đến tuần cuối cùng, phim ngắn mới được bấm máy. Khi tôi và thành viên trong nhóm hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở Vụ Viên, thuận lợi đóng máy, vừa ra khỏi cửa đã bất ngờ Bùi Dự.
Anh ta có lẽ cũng vừa đóng máy, lớp trang điểm còn chưa tẩy.
Tôi lặng lẽ quan sát anh ta một lượt. Bùi Dự dường như tưởng tôi đang thầm ngưỡng mộ điển trai của anh ta, thế mà lại ưỡn ngực, đổi sang tư thế đứng của một tổng tài bá đạo.
Quả nhiên không nên so sánh. Cứ nghĩ đến kẻ rời xa vòng tay bố mình là chẳng làm nên trò trống gì này lại sắp đóng vai chú Bùi, tôi lại thấy chịu vô cùng.
Bùi Khánh Vân phải là một người kiêu hãnh bất khuất, dẫu trong thời khắc nguy nan nhất của đất nước, đối mặt với kẻ thù, ông vẫn thẳng lưng.
Nhưng cuộc đời Bùi Dự thuận buồm xuôi gió. Trong lĩnh vực nghệ thuật này, anh ta chẳng có chút lòng kính sợ , ánh mắt chỉ ngạo mạn. Dù tôi không xem trình quay phim của nhóm họ, nhưng tôi chắc chắn, anh ta không diễn tốt vai “Bùi Khánh Vân” được.
“Vân Đình, cô mặc sườn xám đẹp lắm.” Bùi Dự đột nhiên nói.
Tôi nhướng mày: “Tôi biết.”
“Tôi đặt một nhà hàng có tiếng nhất ở Tùng Thành rồi, tối nay ăn cơm cùng nhé?”
Anh ta vừa dứt lời, xa đã vọng lại một tiếng “Anh Bùi Dự~~” trong trẻo.
Cái dấu ngã như hữu hình kia khiến tôi suýt nổi da gà.
Bạch Hạnh, trong vòng vây của trợ lý và vệ sĩ, đi đến mặt chúng tôi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Bùi Dự nhíu mày, đang định mở miệng, tôi đã nhanh hơn một bước nói với Bạch Hạnh: “Tối nay anh ấy định đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng nhất Tùng Thành ăn tối đấy.”
Bạch Hạnh vui đến mức mắt sáng lên như sao.
Bùi Dự: “Tôi không…”
Tôi vội vàng né tránh, một đường lạng lách rời khỏi hiện trường.
Tôi phải bắt máy bay về Bắc Thành. Vừa rồi, đạo diễn chương trình báo với tôi, nói chủ nhân hiện tại của Vụ Viên muốn tôi.
36
Cố nhân lại, nên là dáng thế ?
Khi tôi theo chỉ dẫn đến một phòng bệnh trong viện dưỡng lão ở Bắc Thành, người đàn ông già nua đang nửa nằm nửa ngồi giường mở mắt.
Thời như ngưng đọng thành băng trong khoảnh khắc này, nhưng dòng chảy cuồn cuộn dưới mặt băng vẫn đang gào thét trôi qua.
Tôi nhọc lê bước, chậm rãi tiến về phía người ấy.
Ngọn gió của thế kỷ như rít gào bên tai tôi…
Năm 1928 cách hiện tại bao xa?
“Vân Đình.”
“Khâu Vân Đình.”
…
Bao nhiêu giọng nói đan xen bên tai, những người đã khuất, những người còn sống, những kẻ căm hận, những người thương yêu…
“Vân Đình.”
Giọng nói già nua như tiếng chuông ngân vang vọng tiền kiếp đến hiện tại, đánh thức tôi khỏi những tháng năm xưa cũ.
Đôi tay tôi run rẩy không sao kiểm soát nổi, siết chặt lấy đôi bàn tay đã nhăn nheo ấy.
“Tôi…” Tôi rất muốn nói điều gì đó, có nhiều điều muốn nói.
Nhưng nước mắt đã nhấn chìm giọng nói của tôi, tôi nhận ra mình chẳng thể thốt nên lời.
Đôi mắt già nua đục ngầu ấy lóe lên một tia sáng, Bùi Thừa rưng rưng lệ: “Chúng ta thắng rồi…”
“Chúng ta… thật sự thắng rồi.”
Khoảnh khắc ấy, chúng tôi như trở lại con hẻm nhỏ đêm năm 1948, cái đêm mà tôi cứ ngỡ là lần cuối cùng.
Chỉ có thể nói thời thật là một thứ kỳ diệu, tôi và Bùi Thừa lại có thể trùng phùng ở cuối dòng chảy thời .
Tiếc cố nhân đã già, nhưng may mắn thay, ông đã tận mắt chứng kiến thời đại huy hoàng này.
37
Bùi Thừa đã trao Vụ Viên lại cho tôi, nhưng tôi không thể giữ lại cố nhân của mình.
Ông lặng lẽ ra đi vào một buổi sớm trong xanh. Lần này, chúng tôi thật sự vĩnh biệt.
Sau này tôi mới biết, sau khi nước Trung Hoa mới thành lập, Bùi Thừa vẫn luôn bôn ba vì sự nghiệp điện ảnh, chỉ là trọng tâm dần chuyển sang công tác hậu trường.
Trợ lý của ông nói với tôi, sức khỏe Bùi Thừa mấy năm đã như đèn dầu gió, nhưng ông dường như đang chờ đợi một người, vì người đó mà cố gắng níu giữ hơi thở ở lại nhân .
Cho đến khi chương trình truyền hình tế mà tôi tham được phát sóng trực tiếp, trợ lý nói Bùi Thừa nhìn thấy tôi tivi, dường như mọi tâm nguyện cả đời ông đều đã được viên mãn.
Vậy nên…
Trong những năm tháng tôi chưa xuyên không, Bùi Thừa vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của tôi. Tôi là một diễn viên, không lẽ ông lại chưa một Khâu Vân Đình sinh ra ở thời đại mới, nhưng lại giống hệt “cô em họ” năm xưa của ông.
Nhưng ông thông minh, ông phân biệt được tôi của đó vẫn chưa phải là “cô em họ” của ông.
Còn tôi của hiện tại, chỉ cần một ánh nhìn, ông liền biết, cố nhân của thế giới cũ, đã có thể trùng phùng ở thế giới mới.
38
Khi nhà họ Bạch biết tôi trở thành chủ nhân của “Vụ Viên” nổi tiếng, phim ngắn tôi quay trong chương trình tế cũng đã được phát sóng.
Không ngoài dự đoán của tôi, tác phẩm của nhóm tôi đạt số phiếu vượt trội, vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng kiếm suốt 6 tiếng đồng hồ.
Vị trí thứ hai bảng kiếm là tác phẩm mà Bùi Dự và Bạch Hạnh luôn miệng nói là “thấu khán giả nhất”, tiếc thay là những lời chửi bới.
Công bằng mà nói, chỉ là một chương trình giải trí, với lưu lượng của Bùi Dự và Bạch Hạnh, dẫu họ có quay thành một trình chiếu PowerPoint cũng không bị chửi thậm tệ đến mức này, ngay cả fan của họ cũng không át nổi sự phẫn nộ của người qua đường.
Tiếc là đối thủ của họ lại là tôi.
Những người trong khu vườn xưa cũ ấy, là những người thân yêu nhất của tôi trong thời đại khói lửa chiến tranh.
Họ vì cứu nước mà tranh đấu bôn ba, họ vì cứu nước mà anh dũng hy sinh.
Tôi làm sao có thể để Bùi Dự và Bạch Hạnh nhào nặn họ thành một đám người tầm thường, thiển cận, chỉ biết chìm đắm trong yêu nam nữ.
39
Sau này, tôi đã hiện được nguyện vọng, thi đỗ vào khoa Đạo diễn hệ cao học của trường cũ.
khi nhập học, tôi trở về nhà họ Bạch lần cuối, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình mang đi.
Nhà họ Bạch giờ đây ngày một sa sút. tôi bước vào cổng, thấy phòng khách bày đầy thùng giấy, tôi biết, họ lại sắp phải chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn.
Ảnh hưởng của chương trình “Cùng Kể Chuyện ” lớn hơn tất cả mọi người dự đoán.
Sau khi Bạch Hạnh và Bùi Dự bị chửi lên top kiếm, bố của Bùi Dự vô cùng bất mãn với anh ta, cuối cùng cũng nhận ra đứa con trai này vẫn là bùn nhão không trát nổi tường, bèn sắp xếp cho Bùi Dự vào một trường nghệ thuật ở nước ngoài, tống khứ anh ta đi tu nghiệp.
Bạch Hạnh mất đi chỗ dựa là Bùi Dự, liền trút giận lên người tôi, tung tin đồn Weibo tôi: “người chị” này, ở nhà bắt nạt cô ta, bằng mọi giá muốn kéo tôi xuống nước cùng chịu chửi.
Nhưng cư dân mạng đâu phải kẻ ngốc. Bạch Hạnh bôi nhọ tôi nhiều lần, danh tiếng của chính cô ta lại đang lung lay, Sherlock Holmes mạng lập tức ra tay, quả nhiên ra không ít bằng chứng đội ngũ của Bạch Hạnh mua bài bôi nhọ tôi.
Moi móc đến cuối cùng, có người phát hiện Bạch Hạnh và tôi cùng bố khác , nhưng thật chỉ nhỏ hơn tôi nửa . Để che giấu, cô ta còn sửa của tôi Wikipedia lớn hơn vài .
Cứ thế dây cà ra dây muống, tất cả mọi người đều biết bố tôi ngoại trong hôn nhân, còn tôi, người thường bị Bạch Hạnh ám chỉ là “con riêng”, mới sự là con gái ruột.
Thêm vào đó, Bạch Hạnh và fan của cô ta không ít lần dùng danh nghĩa “thiên kim nhà họ Bạch” để gây sóng gió, điều này trực tiếp khiến hình kinh doanh vốn đã không mấy khả quan của công ty bố tôi càng thêm lao đao.
40
“À… Vân Đình à.” Cha tôi xoa tay, mặt đầy lúng túng tiến lại gần tôi. “Công ty của bố dạo này chút khăn, ông ngoại con có để lại cho con…”
Tôi lập tức nói: “Tài sản của ông ngoại là để lại cho con, chẳng lẽ bố còn muốn dùng tiền của ông ngoại để nuôi kế và em kế của con sao?”
Bạch Hạnh đùng đùng chạy tới: “Thế chị chẳng phải còn nhận được cả một ‘Vụ Viên’ đó sao! Chị bán khu vườn đó đi, đưa tiền cho bố.”
“Ồ, thiên kim nhà họ Bạch đến ăn xin rồi à?”
“Mày!” Bạch Hạnh làm nũng với bố tôi. “Bố xem cô ta kìa!”
thế nhà họ Bạch suy vi, Bùi Dự xuất ngoại, Bạch Hạnh giờ đây có thể nói là không còn chỗ dựa, đó lại đắc tội với đạo diễn Trương, bây giờ trong giới chắc cũng mà tồn tại.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.
Cha tôi đau đầu nhức óc: “Mày im đi!”
Ông nhìn tôi, một giây sau đã thay đổi sắc mặt, cười hề hề nói: “Vân Đình, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà, bố nuôi con lớn này, con xem…”
Tôi gật đầu: “ năm lớp tám, con đã theo ông ngoại sống. Cho nên những khoản tiền con đã tiêu năm lớp tám, con thời trả lại cho bố. Sau này bố già yếu, chi phí dưỡng lão chính đáng con không trốn tránh, nhưng chỉ có vậy thôi. Muốn tiền của con cứu nhà họ Bạch, cung phụng cho bố và con Bạch Hạnh hưởng lạc, không có khả năng.”
Tôi rõ năng lực của bố mình, có cho ông thêm bao nhiêu tiền, nhà họ Bạch cũng không thể huy hoàng trở lại được nữa.
Bạch Hạnh sốt ruột: “Chị là đàn bà con gái cần nhiều tiền thế làm gì?!”
“Để quyên góp cho nhà nước đóng tàu sân bay chứ sao.”
Tiền quyền sách giáo khoa hàng năm của ông ngoại rất nhiều, số tiền này dùng cho những trọng khí quốc , tôi mới có thể ngủ ngon.
Tôi mỉm cười với Bạch Hạnh: “Sao , muốn tranh giành với nhà nước à? Gan dạ đến thế cơ à?”
41
“Cũng phải thôi.” Tôi kéo vali hành lý: “Quyên góp cho nhà nước đóng tàu sân bay, có thể bảo vệ tôi không bị ngoại bang đốt giết cướp bóc. Nhưng bố à, bố là bố ruột của con, lại dẫn theo hai kẻ ngoại lai vào nhà, nhòm ngó những thứ thuộc về con.”
“Bố thấy đấy, nhà nước còn đáng tin cậy hơn cả bố ruột.”
“Hai người cũng nên nhìn rõ hiện đi, bây giờ có cho thêm bao nhiêu tiền cũng không vực dậy nổi nhà họ Bạch nữa đâu, đừng ôm mộng làm giàu xa rời quần chúng nữa.”
“Bình bình đạm đạm mới là chân lý mà.”
41
Tôi không thèm để ý đến tiếng la hét của họ nữa, kéo vali hành lý, không ngoảnh đầu lại rời khỏi nhà họ Bạch.
Tôi phải đến thế giới hoàn mới này để theo đuổi ước mơ của mình.
Số phận cho tôi xuyên qua hai kiếp người, tôi có trách nhiệm phải mang những gì mình đã tận mắt chứng kiến về thời đại ấy, và dáng chân thật nhất của những người thân yêu, trình hiện cho thế giới hoàn mới này.
Biết đâu… những người đã khuất cũng có thể thông qua ống kính của tôi, để nhìn ngắm non sông gấm vóc huy hoàng sau bao mưa gió ngày nay.