Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nhưng nào ngờ, Cư An lại thích kiểu này.”
Bà Trần cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn : “Đây là vợ cưới do chính chú Trần của con chọn đấy…”
Lưng tôi cứng đờ ngồi đó.
Nụ cười nơi khóe môi và đáy mắt cũng cứng lại.
Bà Trần lại nói: “Chú Trần của con còn đặc biệt nói, lý do chọn cô này, một là vì thích, hai là vì, cô ấy tính tình dịu dàng thuần khiết, cũng không cần lo lắng sau này cô ấy sẽ bắt nạt con…”
Tôi đột nhiên ngẩng nhìn bà Trần: “Đây là chú Trần nói ạ?”
“Đương nhiên.” Bà Trần không do dự.
“Dù sao con cũng là do Cư An chăm sóc nhỏ, nó ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thương con.”
Tôi dường như đột nhiên hiểu .
Câu nói tối hôm đó của Trần Cư An “Chẳng lẽ chú sẽ để con chịu thiệt thòi?”.
thì cách giải quyết của anh chính là.
Tìm một người vợ mà anh cho là dịu dàng lương thiện.
Sau đó, cưới cô ấy .
“ à, đây là vui lớn của Trần chúng ta đấy.”
“Cô xinh đẹp, xứng đôi chú Trần.”
Tôi nhìn lần cuối vào Tịnh Tri trong ảnh.
Thật sự là một cô gái vô cùng tốt đẹp và dịu dàng.
“Chúc mừng chú Trần ạ.” Tôi cười chúc phúc.
Bà Trần vô cùng hài lòng, cười càng vui vẻ hơn: “ cưới xin nên chuẩn bị .”
“Nói không chừng còn nhiều việc cần con giúp đỡ, đến lúc đó con không được chối đâu đấy.”
Tôi gật đồng ý.
Bà Trần lại nói tôi một lúc lâu việc cô xinh đẹp thế nào, dịu dàng ngoan ngoãn sao.
Gần như cả giới thượng lưu ở Kinh thành không ai không .
Đại thư này, nổi tiếng là cô gái ngoan ngoãn.
Tôi tiễn xe bà Trần rời đi.
Một mình đứng trong vườn hoa hoàng hôn lâu.
Tôi không hề oán hận người khác.
có ghen tị, nếu tôi cũng có xuất thân như cô .
thì thích Trần Cư An, có lẽ sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
17
Khi Trần Cư An kết thúc chuyến công tác.
Tôi cũng xin được bổng trường nước ngoài.
Nhưng này, tôi không nói cho bất kỳ ai.
Kể cả người Trần, cũng không tôi đi du .
Trần dạo này khá bận rộn.
Bên ngoài đều đồn thổi.
Cậu ba Trần này, cuối cùng cây sắt cũng nở hoa .
Tôi vẫn đi tan như thường lệ, không có gì bất thường.
Tống sau đó còn lén hẹn tôi mấy lần.
Tôi dứt khoát nói thẳng cậu ta.
“Thực ngay tôi , cậu là vì đánh cược đám bạn xấu kia mới theo đuổi tôi.”
Tống sững sờ, sau đó lại có ngượng ngùng.
“ , hóa cậu lâu à.”
“Đúng , đám người các cậu suốt ngày làm mấy không đâu vào đâu, tôi hỏi thăm một là ngay.”
Tống cười hì hì, gãi : “Nhưng mà , tuy ban đúng là đánh cược người ta.”
“Nhưng sau đó tôi phát hiện, hình như tôi thật sự thích cậu .”
“Hôm đó cậu mặc chiếc váy đỏ kia đi tới, lại kéo tay tôi, lúc đó tôi rung động .”
“Cậu dừng lại đi.”
Tôi liếc nhìn Tống : “Tôi đang diễn kịch thôi, cậu đừng nghĩ lung tung.”
“ , bây giờ tôi có thể nghiêm túc theo đuổi cậu không?”
“Không thể.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi có người đàn ông mình thích .”
Tống lập tức muốn nổi đóa: “Mẹ kiếp, là ai?”
“Không nói cho cậu , tóm lại, tôi có người thích , tôi không thích cậu, cho nên, sau này cậu cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
“ , tôi và anh ta cạnh tranh công bằng cũng không được sao?”
“Không được.”
“Tại sao chứ ?”
Làm gì có nhiều tại sao như .
thích một người không phải là đến trước đến sau.
Cũng không thể công bằng.
Bởi vì trái tim con người vốn dĩ lệch, huống chi là đối mặt người mình thích.
Nhưng thích một người, cũng thật sự mệt mỏi.
Cho nên lần này, là cơ hội cuối cùng tôi cho Trần Cư An.
Cũng là cơ hội cuối cùng cho chính mình.
Tôi không hổ thẹn lòng, không muốn lưu lại tiếc nuối.
Nếu không phải là kết cục tốt đẹp.
Tôi cũng có thể bình thản chấp nhận, hoàn toàn buông bỏ.
18
Khi Trần Cư An kết thúc chuyến công tác chuẩn bị nước.
Thủ tục đi du của tôi gần như hoàn tất.
Ngày đi được định vào ngày hôm sau 21 tuổi của tôi.
năm tiên đến Trần.
Mỗi của tôi, đều là Trần Cư An ở bên cạnh tôi.
Lần này, tôi vẫn muốn ở cùng anh.
Đêm trước khi Trần Cư An nước, tôi hơi mất ngủ.
Một giờ sáng vẫn ngủ được.
Dứt khoát dậy, muốn xuống bếp hâm một cốc sữa.
Nhưng cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy .
Tôi còn kịp bật đèn.
có ánh trăng trong veo xuyên qua rèm cửa mỏng manh chiếu vào nửa căn phòng.
Bóng dáng cao gầy của Trần Cư An, trong đêm tối càng thêm cao lớn thanh mảnh.
Tôi có thất , ngây người nhìn anh.
Nhất thời không phân biệt được, đây là hiện thực hay là mộng cảnh.
Không phải anh tối mai mới sao?
Trên của tôi còn bày mấy tờ đơn, giấy tờ để lộn xộn trên mặt , còn cất gọn gàng.
May mà hành lý xếp xong trước đó, được chuyển từng đợt đến ký túc xá trường.
Trong lòng rối bời, như một mớ bòng bong.
Cho đến khi Trần Cư An lên tiếng: “ ngủ à?”
“Chú Trần… sao chú sớm ?”
Trần Cư An không trả lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Hay lắm Tang Dư, trên giường gọi chồng, xuống giường gọi chú, đùa tôi à?”
19
Tôi có tủi thân.
Nhưng lại không muốn thổ lộ sự để tâm của mình trước mặt anh.
Tôi muốn anh hoảng loạn.
Muốn anh bất an, muốn anh lo được lo mất.
Muốn anh hồn vía lên mây.
Muốn anh động tình cũng muốn anh rung động.
“Con gọi sai sao?”
Tôi xuống giường, tự nhiên đứng bên .
Lặng lẽ che đi những thứ trên .
“ nhỏ đến lớn, không phải con đều gọi chú là chú Trần sao?”
Tôi cười cười, ánh mắt thậm chí còn nhạt hơn cả anh.
Trần Cư An không nói gì, im lặng nhìn tôi.
Khoảng nửa phút.
Anh đi đến trước mặt tôi, đưa một chiếc hộp nhỏ trong tay cho tôi.
“ vui vẻ.”
Hốc mắt tôi hơi nhói đau, nhưng không đưa tay nhận: “ đến .”
Trần Cư An nhét chiếc hộp vào tay tôi: “Ngày còn một phần nữa.”
Chiếc hộp gấm trong lòng tay không lớn, nếu bên trong là trang sức, thì có thể là trang sức nhỏ như nhẫn.
“Ngày , cùng mở nhé.”