Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tin cô , này cô lo được. Xong việc còn có tiền cầm về nữa, nào?”
Chị dâu có chút cảnh giác: “Làm gì có tốt ạ?”
cô vỗ đùi đét: “ không cần , chứ khối người cần đấy.”
“Cô nói thật cho biết nhé, với sức khỏe tốt như của , ít nhất cũng phải giá này.” cô giơ ngón tay.
“ vạn?” Tôi chen vào.
“Đâu có, mươi vạn!” cô cười hề hề báo giá.
Chị dâu rõ ràng động lòng. Về , chị kể này, anh trai tôi kinh ngạc mức đứng bật dậy.
“ mươi vạn!”
“Ừm.” Chị dâu lơ đãng gật đầu.
Anh trai và mẹ nhau, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng.
mươi vạn đủ để trả hết nợ nần trong mà vẫn còn dư khối tiền. tiền từ trên trời rơi xuống.
Tôi cá chắc họ sẽ đồng ý.
3
Tôi đoán . Cả vui vẻ phấn khởi cùng chị dâu gặp cô kia.
cô dẫn họ một phòng , nơi có một người phụ nữ tổn thương không thể sinh con, treo giá cao tìm người hiến tặng từ lâu.
Sự xuất hiện của chị dâu cơn mưa lúc.
Tuy nhiên, anh tôi nêu ra một nghi vấn.
“Dĩ Đồng, anh thấy này như từng xảy ra mấy vụ chết người rồi đấy.”
“ gì?” Chị dâu sững người.
Tôi vội bước lên : “Chị dâu, tìm hiểu rồi.”
“ này từng tiếp nhận một vụ tai nạn xe hơi, người được đưa thì tắt thở. Người họ cứ làm mình làm mẩy đòi bồi thường, nên mới làm to lên thôi.”
Chị dâu thở phào nhẹ nhõm: “Nam Nam nói không sao thì chắc không sao đâu, anh cũng đừng nghĩ nhiều.”
Anh trai nghi ngờ liếc tôi: “Mày với chị dâu thân thiết từ bao ?”
Chị dâu hừ một tiếng, ôm lấy tôi: “Anh thì biết gì, chị phụ nữ chúng tôi.”
Thực ra tôi không nói dối, này từng người nhân gây khó dễ đòi tiền, nhưng một tư nhân thì có đáng tin cậy hay không.
Chỉ có thể xem vào số mệnh của chị ta thôi.
Giao dịch của hai bên diễn ra vô cùng thuận lợi.
Để chuẩn cho ca phẫu thuật, chị dâu bắt đầu chạy bộ buổi sáng mỗi ngày, còn kéo cả tôi cùng.
Tôi cũng vui vẻ nhận lời, vừa hay có thể quan sát của chị ấy.
“Chào buổi sáng chị Vương, chị cũng chạy bộ ạ.”
Tôi chào hỏi chị Vương hàng xóm đang tới từ phía đối diện.
Nhưng gần, tôi giật nảy mình. Chị Vương vốn người chăm chút ngoại nhất khu, vậy mà sắc mặt vàng vọt, da dẻ đầy nếp nhăn.
Chị dâu cũng có chút kinh ngạc: “Chị Vương, chị sao này…”
Chị Vương thở dài: “ u xơ , cắt rồi ạ. Sau đó hồi phục không tốt, người cứ ngày một tệ .”
“ chồng con đều chê chị già mặt vàng.”
Chị Vương che mặt khóc nức nở. Chị ấy yêu đẹp biết bao, cũng mới chỉ bốn mươi tuổi.
Tôi thân có phần sồ sề của chị, lòng dạ ngổn ngang trăm mối, nhưng so với này…
Tôi vẫn quan tâm của chị dâu hơn.
Tôi lặng lẽ liếc chị dâu, chị đang an ủi chị Vương, nhưng gương mặt rõ ràng lộ vẻ lo lắng.
Tim tôi đánh thịch một , nỗi căng thẳng dâng lên.
“Nam à.” Về , chị dâu ngồi xuống cạnh tôi, hai tay vò vò vạt áo, đôi mày nhíu chặt. Tôi im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Hôm nay của chị Vương cũng thấy rồi đấy. Chị ấy cắt mà ảnh hưởng lớn như vậy, có phải ai cũng sẽ không?”
Chị ấy tôi đầy khẩn thiết, ánh mắt chứa chan sự lo lắng.
“ này…” Tôi ngập ngừng, cảm nhận được bàn tay chị dâu đang nắm tay tôi siết chặt .
“Chị Vương đó tổn hao nguyên khí quá nhiều, nhất thời chưa điều dưỡng được.”