Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

, cậu có không? Tớ… đến tháng rồi.”

Từ Tiểu Trân đột nhiên sáp lại gần tôi, giọng nói lí nhí, vẻ mặt gượng gạo khó xử.

Tôi giật nảy , bật mạnh dậy khỏi ghế, chiếc ghế ma sát xuống sàn nhà tạo ra tiếng ken két chói tai.

“Không cho thôi, phản ứng mạnh thế làm gì? Người tớ hôi lắm à?”

Từ Tiểu Trân tỏ vẻ tủi thân, vừa phải chịu đựng nỗi oan ức tày đình.

Tôi ngẩng đầu khung cảnh xung quanh, chính ký túc xá đại học quen thuộc.

Từ Tiểu Trân mắt vẫn giữ bộ dạng rụt rè sợ sệt, da vàng nghệ, ăn mặc giản dị, hoàn toàn trái ngược hình ảnh béo phì của cô ta mười mấy năm sau.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, đã trọng .

“Cậu hiểu lầm rồi Tiểu Trân, tớ vừa ngủ gật, cậu đột nhiên nói làm tớ giật tỉnh giấc. Cậu gì cơ?”

chuyện gì khó nói lắm, lần giọng cô ta càng nhỏ hơn: “ .”

Trong lòng tôi thừa biết cô ta gì, vẫn cố tình giả ngu: “ gì? Giọng cậu nhỏ quá tớ không nghe rõ.”

“Tớ đau bụng, dùng , cậu biết .”

Lần giọng cô ta to hơn chút, vẫn ấp úng mập mờ.

Tôi giả vờ tỏ tường: “Ồ! Cậu đau bụng ngoài đúng không, mau .”

Tôi vớ hộp giấy ăn trên bàn nhét vào lòng cô ta, ánh mắt chân thành cô ta.

Từ Tiểu Trân vừa thở phào nhẹ nhõm, khi thấy hộp giấy ăn trong lòng lại nín thở lần nữa.

Tôi thật không hiểu nổi, ba chữ “ ” có gì khó nói đến vậy, đã không nói ra được thôi đừng nói nữa.

cho dù cô ta có thực sự nói ra, tôi cũng sẽ không cho.

“Không phải , tớ không ngoài, tớ …”

Mặt Từ Tiểu Trân càng đỏ hơn, rất nhanh, khao khát được dùng chùa đã lấn át sự xấu hổ: “ !”

“Không được.”

Tôi buột miệng đáp.

Từ Tiểu Trân không ngờ tôi sẽ từ chối, dù đây ở ký túc xá, tôi gần luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.

“Tớ miếng thôi , đây cậu đâu có keo kiệt vậy.”

Tôi giơ tay ngắt lời cô ta: “ trả gì, mỹ phẩm quần áo tớ cho cậu kia, có món nào cậu trả lại tớ đâu? của tớ đắt lắm, dưới lầu có siêu thị , tự mua.”

Từ Tiểu Trân thấy lần dùng chùa thất bại, mắt đỏ hoe: “Tớ tưởng những thứ cậu tặng tớ , tớ cũng tặng cậu đặc sản quê .”

Tôi cười lạnh tiếng: “Quần áo mỹ phẩm cậu của tớ cộng lại cũng mấy nghìn tệ rồi nhỉ, mấy món đặc sản của cậu đáng bao nhiêu tiền , cậu chắc chắn tính toán rõ ràng tớ thế à?”

cậu lại tính toán vậy được? Những thứ cậu cho tớ đối cậu thừa thãi, còn những thứ tớ tặng cậu do cả nhà tớ tỉ mỉ làm ra đấy.”

Tôi lười đôi co cô ta thêm nữa, lôi từ gầm bàn ra lọ đen sì sì: “Được được được, tớ trả lại cậu được gì, cậu cũng trả đồ của tớ lại đây.”

Nói xong, tôi mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, trực tiếp đến chỗ cô ta lại đồ của .

Đúng lúc , cửa ký túc xá mở ra, hai cô bạn cùng phòng khác xách đồ ăn ngoài bước vào.

Từ Tiểu Trân lập tức nức nở nói: “ , tớ biết tớ từ nông thôn ra, cậu không thích tớ cũng không , cậu cũng không sỉ n h ụ c tớ vậy .”

“Tớ không sỉ n h ụ c cậu, tớ lại đồ của , cộng thêm việc không cho cậu dùng chùa thôi, luật nào quy định tớ không được từ chối yêu cầu của cậu à?”

Từ Tiểu Trân bị tôi nói cho không phản bác được câu nào, bướng bỉnh tôi.

“Cậu đến tháng à Tiểu Trân.” Bạn cùng phòng Hướng Vu nghe tôi nói cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.

cậu cũng thật , miếng đáng bao nhiêu tiền , cho Tiểu Trân dùng miếng nào.”

Hướng Vu quay về chỗ , kéo ngăn kéo ra, hộp nhỏ đặt mặt Từ Tiểu Trân.

“Dùng của tớ Tiểu Trân, tớ quen dùng tampon rồi, cũng tốt lắm, cậu thử xem.”

Từ Tiểu Trân liếc chiếc hộp trong tay Hướng Vu, giây tiếp theo liền lùi lại mấy bước: “Tớ, tớ không dùng , tớ gái còn trong trắng, dùng thứ được?”

Tay Hướng Vu cứng đờ giữa không trung, vẫn cố gắng giải thích cho cô ta: “ cần dùng đúng cách gần không có cảm giác gì đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương