Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi đó, Thẩm Phương gần như phát điên, lục tung ngôi nhà lên để tìm ra chân tướng về cái ch của Hứa Niệm.
Cho đến khi tấm ván giường bị lật lên, tất mọi người đều sững sờ chỗ.
Bởi những dòng chữ xiên vẹo khắc trên đó, hệt như một đôi bàn tay khổng lồ, siết chặt cổ họng của tất bọn họ.
[Cứu tôi, cứu tôi với, ai đó ơn cứu tôi …]
[Hứa Tư Tư…]
[Cứu tôi…]
sao Hứa Niệm lại cầu cứu?
sao trên tấm ván đó lại có tên tôi?
Còn chưa kịp suy nghĩ, Thẩm Phương đã bóp chặt cổ tôi, giọng khàn đặc gào thét:
“Mày đã gì Niệm Niệm?”
“Có mày đã hại ch con bé không?”
“Hứa Tư Tư, sao mày không ch ? sao người ch không mày hả?”
Tôi cũng không hiểu đấy, rốt cuộc là sao?
Hứa Niệm là tôi cứu nó sao? Hay là nói, tôi nên nó mới cần được cứu?
Khoảnh khắc đó, hận ý của Thẩm Phương đã khiến tôi tê liệt.
Tôi rơi vào hoang mang tột độ.
Rốt cuộc thì Hứa Niệm nói gì với tôi chứ?
Đêm hôm đó, khi tôi chiếm căn phòng của nó.
Đợi sau khi cánh cửa khép lại, tôi liền chui vào gầm giường.
Nơi đó không dính chút bụi , thậm chí còn sạch hơn sàn nhà bên ngoài.
Tôi bật đèn điện thoại, rọi lên tấm ván giường.
Nhìn thấy những dòng chữ chi chít xiên vẹo đã phủ kín hơn một nửa không gian của tấm ván.
Tay tôi run rẩy chạm vào cái tên của .
nên, Hứa Niệm…thật tôi cứu nó sao?
12.
Thẩm Phương trừng mắt nhìn tôi: “Mày vào nhà bằng cách ?”
Tôi ung dung húp cháo.
“Việc nhốt tôi ở bên ngoài, hôm qua là lần đầu tiên, cũng nên là lần cuối cùng. Nếu không thì…”
“Nếu không thì sao? Mày định gì?”
Thẩm Phương cười : “Đây là nhà tao, tao cho mày vào thì mày mới được vào. Nếu tao đã không cho…Hứa Tư Tư, mày gì đó?”
hét lên hoảng loạn, lao đến chỗ tôi nhưng lại không dám.
Bởi , tôi đang túm của Hứa Niệm, kề sát kéo vào da đầu của nó.
Hứa Niệm không động đậy, ngoài tiếng rên khẽ đau lúc ban đầu ra thì sau đó không nói thêm một lời .
Toàn thân Thẩm Phương đều run rẩy, vừa tức giận vừa hoảng loạn.
“Mày buông Niệm Niệm ra! Rốt cuộc mày gì?”
Tôi nhướng mày: “Đừng cử động lung tung nha~. Nếu không nhát kéo này mà rơi , tôi cũng không biết cắt trúng hay là cổ của nó đâu.”
Thẩm Phương hít sâu một hơi .
“Hứa Tư Tư, aaa….!”
Tôi “cạch” một tiếng giòn vang.
Mái dài ngang eo của Hứa Niệm liền bị cắt một mảng lớn.
Thẩm Phương hét lên đau đớn, như thứ tôi cắt không của Hứa Niệm mà chính là da thịt của .
Tiếng kêu ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng thích thú.
là tôi lại tiếp tục vung kéo, không tuân theo bất kỳ quy tắc hay tính toán , từng nhát từng nhát đều mang theo tàn nhẫn tuyệt đối.
Từng lọn rơi , lộn xộn vương đầy trên sàn.
Tiếng khóc xé lòng của Thẩm Phương liền vang vọng bên tai tôi.
Lúc này, Hứa Niệm trông cũng vô cùng thảm hại, mái nó lởm chởm, dài ngắn không đều.
Nhưng nó vẫn cụp mắt, như tất những chuyện này chẳng liên quan gì đến .
Đợi tôi vứt kéo , giây tiếp theo Thẩm Phương liền gào lên, lao thẳng về phía tôi.
Ánh mắt tràn ngập phẫn nộ đau xót, bởi báu vật quý giá nhất của đã bị tổn hại.
Thẩm Phương vớ cái ghế ở bên cạnh.
Tôi lập tức co chân chạy ra ngoài.
Thật xui xẻo, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì cái ghế đã bay tới đập mạnh vào lưng tôi rồi.
Cơn đau khiến tôi hít vào một ngụm khí , nhưng tôi biết không dừng lại, nên bước chân càng vội vã hơn, nhanh chóng lao cầu thang.
Đúng lúc gặp đang lên, tôi đâm sầm vào người hắn.
“Cô sao ? Sao mặt mũi tái nhợt ? Bị thương ở đâu à? Trên lầu xảy ra chuyện gì rồi? Cô lại cãi nhau với dì sao?”
“Cút!”
13.
cau mày, nắm chặt tay tôi.
“Hứa Tư Tư, sao cô lúc cũng này ? Không nói chuyện đàng hoàng hơn được à?”
“ như cục đá hố xí, vừa thối vừa cứng đầu.”
“Cô không sửa đổi tính nết của một chút sao? Dù sao đó cũng là mẹ cô, cô…”
Tôi hít sâu một hơi, vung tay hất ra xa.
“Sáng sớm đừng ép tôi đánh anh.”
“Hứa Tư Tư…”
“ !” Tôi lùng nhìn hắn, “Cậu ấm lớn lên mật ngọt như anh thì hiểu cái gì chứ, phiền anh tránh xa tôi nhà tôi một chút, cũng tránh xa Hứa Niệm ra.”
Dã mím môi thành một đường thẳng, sắc mặt dần trầm .
“Tôi không tránh đấy.”
“Hứa Tư Tư, tôi không bỏ Hứa Niệm đâu.”
“Tôi vẫn bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương !”
“Ha.” Tôi bật cười lùng, nụ cười chứa đầy chế giễu.
“Bảo vệ nó? Anh nghĩ anh là ai?”
“Hứa Niệm còn không nhớ anh là ai đâu.”
“Cái gì cũng chẳng biết mà cũng đòi anh hùng. Đúng là đồ ngu!”
14.
Ngày tháng trôi qua, chậm rãi mà lẽo.
Tôi cái nhà đó cũng xem như là đã hoàn toàn cắt đứt.
Chỉ cần tôi có mặt, bầu không khí nhà lập tức tụt điểm âm, chẳng khác gì một hầm băng.
Thẩm Phương dẫn Hứa Niệm chỉnh lại mái , bây giờ nhìn nó chẳng khác gì một thằng nhóc.