Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

“Dì ơi, ra người cháu là bạn Hứa Niệm ạ.”

“Đây là bánh ngọt cháu tự , cháu muốn đưa Hứa Niệm nếm thử ạ.”

Thẩm Phương sững người, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự thất vọng.

“Hứa Niệm, này là ? Có đúng cậu ta không?”

“Con có biết bây giờ là giai đoạn quan trọng chuẩn bị kỳ thi đại không? con có thể ra vậy chứ?”

“Con khiến mẹ quá thất vọng!”

Tôi “ồ” một tiếng, lướt qua Thẩm Phương mở cửa, đồng thời nhận lấy hộp bánh từ tay Chu Từ.

“Cảm ơn nhé.”

Thẩm Phương liền giật lấy hộp bánh ném xuống đất.

nhỏ vậy muốn yêu sớm ?”

“Ba mẹ vất vả kiếm tiền con đi , là con tập trung hành, không yêu đương.”

“Hứa Niệm, con sự khiến mẹ quá thất vọng !”

Hai chữ “thất vọng” gần Thẩm Phương nghiến răng ra.

Tôi nhướn mày, “Là người ta con, không con người ta.”

“Vậy tại nó không người khác lại con chứ? Lẽ con thực sự không ?”

mẹ nghĩ vậy thì con cũng không khác.”

“Hứa Niệm, con có thái độ đấy?”

Giữa tiếng gào thét của ta, tôi bước vào trong bếp, lấy ra một con da.o ném xuống đất.

mẹ không muốn cậu ta con, vậy thì mau gi cậu ta đi.”

Thẩm Phương im bặt.

Chu Từ cũng nuốt nước bọt, bước chân từ từ lùi dần ra phía cửa.

ra hôm nay là tôi gọi hắn .

Chu Từ rất phiền phức.

Rõ ràng hắn biết rõ sự xuất hiện của mình trước mặt Thẩm Phương đem không ít rắc rối tôi và Hứa Niệm, thế hắn vẫn không chịu từ bỏ.

Vẫn luôn lảng vảng xung quanh nhà tôi, tinh ý hơn một chút thôi.

Thế nên tôi gọi điện hắn: “Anh muốn thì cứ việc , thường xuyên càng tốt.”

ra, muốn ép một người phát điên, không thể dùng một biện pháp duy .

Khi mọi xung quanh đều khiến Thẩm Phương phát điên, thì lúc đó ta mới có thể từ từ sụp đổ.

Tối hôm đó, tôi lại xuất hiện trước giường của Thẩm Phương, nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt.

Lần này, tôi không cần phát ra bất kỳ âm thanh nhưng chưa đầy nửa phút, Thẩm Phương bật dậy lò xo.

Tôi nắm lấy tay ta, giọng vang lên một mơ hồ, lạnh lẽo.

“Mẹ à, trong nhà này lại mẹ và con thôi, mẹ không rời xa con đâu đúng không?”

“Mẹ định tin rằng, dù có xảy ra đi nữa thì con vẫn luôn yêu mẹ.”

“Mẹ cần nhẫn nhịn giỏi hơn một chút nữa là .”

“Mẹ của con định là người giỏi , không thì lấy tư mẹ của con đây? Mẹ có đúng không?”

, bây giờ con ngủ cùng mẹ nhé? Giống hồi nhỏ ấy, con tuyệt đối không rời xa mẹ đâu, vậy nên mẹ cũng đừng rời xa con nhé!”

21.

hai ngày sau khi tôi liên tiếp xuất hiện trước giường của Thẩm Phương, ta khoá trái cửa phòng.

Dù tôi có gọi hay đập cửa thế thì cũng không chịu mở.

Thế là tôi cầm da.o bếp bổ thẳng vào cánh cửa.

Cánh cửa gỗ bị tôi khoét ra một lỗ nhỏ ngay chính giữa, tôi cúi xuống, ghé sát lại nhìn vào bên trong.

Thẩm Phương cứng đờ tại chỗ.

Tôi cười tít mắt, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi, mẹ lại khóa cửa vậy? Con không vào .”

“Aaaaa!!!”

Tiếng thét kéo dài của Thẩm Phương đánh thức cả những người hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới.

Chẳng bao lâu sau, có người chạy tới.

đang xảy ra vậy?”

Thẩm Phương vội vàng mở cửa, lao ra ngoài, tay vào tôi và hét lớn:

“Nó điên ! Nó cầm da.o chém cửa phòng tôi! Nó điên , mau bắt nó lại!”

Tôi nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ vô tội.

“Là vì mẹ khóa trái cửa khiến con không vào .”

“Đó là phòng của tao!”

“Nhưng mẹ cũng hỏng khoá cửa phòng con tùy ý ra vào bất cứ lúc .”

“Mẹ thương con vậy, tất nhiên con cũng thương mẹ bằng này . Chẳng lẽ con không đúng ?”

Ngày hôm sau, sắc mặt Thẩm Phương tái nhợt, né tránh ánh nhìn của tôi gọi người thay ổ khoá mới.

Có một số ấy à, không thì đừng nên nữa.

ta cố chấp tin rằng da.o chém vào người không đau, vậy thì tôi cứ chém thử một nhát xem .

22.

Kỳ nghỉ hè vô thức trôi qua, tôi và Hứa Niệm cũng không gặp lại nhau nữa.

khi nhập cũng rất ăn ý.

Tôi ngồi vào chỗ của nó, nó lại ngồi vào chỗ của tôi.

Mọi thứ vẫn cũ, chúng tôi vẫn không với nhau, có đụng mặt thì cũng tránh đi.

có Chu Từ là căng thẳng.

Hắn hỏi tôi, thành tích của tôi không theo kịp Hứa Niệm thì ?

Tôi bật cười khinh miệt.

“Ai Hứa Niệm định đứng khối?”

“Nó có sự muốn vậy không?”

Đáp án là không.

Hứa Niệm không biết mình muốn kia kìa.

Ngày lên lớp nó cũng mất tập trung, vừa tan một cái liền gục xuống bàn.

Tôi mua một quyển sách, ném xuống trước mặt nó.

“Xem thử xem bản thân muốn , muốn vào trường .”

Hứa Niệm gọi tôi lại: “ chị muốn ?”

Tôi buột miệng đáp ngay: “Kiếm tiền, kiếm nhiều tiền.”

Tôi bắt đầu xúi giục Thẩm Phương đi đòi tiền Hứa Quốc Dũng.

ta là một người rất ngang ngược.

Mãi khi trở thành Hứa Niệm thì tôi mới biết rằng mỗi tháng Hứa Quốc Dũng đưa gia đình vỏn vẹn hai nghìn tệ tiền sinh hoạt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương