Vào năm thứ năm của cuộc hôn nhân, tôi đã trót làm một điều dại dột.
Tôi đã tìm cách đuổi con chim hoàng yến mà Thẩm Tự Thanh yêu chiều nhất ra nước ngoài, những mong hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng sau khi biết chuyện, hắn chẳng nói một lời.
Chỉ trong phút chốc, hắn khiến gia đình tôi phá sản, ép cha tôi phải quỳ gối, còn mẹ tôi thì bạc đầu chỉ sau một đêm.
Giờ đây, hắn đứng trước mặt tôi với vẻ mặt âm trầm, chuẩn bị ra tay với tôi.
“Chu Ngữ, trách tôi đã quá tốt với cô, khiến cô mất cả chừng mực.”
“Mùi vị sống không bằng c h ế t, giờ đến lượt cô nếm trải rồi.”