Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8 - Gặp Lại Người Từng Yêu

sau, bà cầu xin tôi lại, vì “chỉ có tôi mới được con trai bà”.

Trong mắt bà, tôi – Lâm Niệm – rốt cuộc là ?

Là viên thuốc? Khi cần thì gọi, không cần thì vứt?

Tôi từ từ gỡ từng ngón tay của bà ra.

“Dì Trình.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, bình thản nói rõ từng chữ:

“Thứ nhất, con đã kết hôn, có chồng, có con gái, sống rất hạnh phúc. Con không vì bất cứ ai mà tổn gia đình .”

“Thứ , việc Trình Húc ra nông nỗi không lỗi của con, mà là do sự ngu ngốc, đa nghi của anh ta và sự dung túng của gia đình dì.”

“Thứ ba, anh ta sống hay chết, không liên quan đến con. Con không Bồ Tát, không có sở thích độ chúng sinh, càng không đi một người từng tổn sâu sắc như vậy.”

“Vì vậy, xin dì… đừng đến tìm con nữa.”

Nói xong, tôi đứng dậy, không nhìn bà thêm lần nào, người đi.

Lúc tới gần cửa, tôi nghe tiếng bà nghẹn ngào khóc nức nở.

Tôi không đầu.

Những quả đắng mà nhà họ Trình gánh, là do họ gieo trồng.

họ chọn vứt bỏ chân tình và lòng tin, họ tự đẩy vào vực thẳm.

Cuộc đời là của , tôi đã học cách không lãng phí xúc vì những người không xứng đáng.

Về đến nhà, Trần Mặc dường như nhận được điều đó khác lạ ở tôi.

Tối hôm đó, anh đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt mà tôi thích nhất.

Sau bữa ăn, anh chủ động rửa bát và kể truyện cho Nữu Nữu trước khi ngủ.

Nữu Nữu ôm cổ anh, giọng ngọt ngào hỏi:

“Ba ơi, hôm nay kể chuyện đánh bại rồng ác được không?”

Trần Mặc bật cười, cọ cọ mặt vào má con gái:

“Được, kể chuyện ba làm sao bảo vệ mẹ và Nữu Nữu, đánh bại tất cả những con rồng xấu tính muốn phá hoại hạnh phúc.”

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn ảnh cha con ánh đèn ấm áp, xúc lăn tăn do quá khứ gây ra hoàn toàn tan biến.

Đây tại và tương lai của tôi: yên bình, ấm áp, và đầy giác an toàn.

Còn Trình Húc và những giông bão mà anh ta mang lại, đã sớm bị ngăn cách khỏi thế giới của tôi.

Tôi tưởng sau cuộc nói chuyện hôm đó, nhà họ Trình sẽ hoàn toàn hiểu rõ thái độ của tôi.

Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sự cố chấp – hoặc nói đúng hơn, là sự điên cuồng của một kẻ cùng đường.

Vài sau, khi tôi đang với đội nhóm, cô lễ tân gọi điện nội bộ lên, giọng có phần ngập ngừng:

Niệm… sảnh có một người đàn ông, họ Trình, nói là… có chuyện vô cùng gấp cần gặp . Anh ta bảo nếu không xuống, anh ta sẽ không rời đi…”

Chân mày tôi nhíu chặt.

Trình Húc?

Anh ta dám đến tận ty tôi?

“Nói với anh ta là tôi đang , không rảnh. Bảo anh ta rời khỏi ngay , nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh ta đi.”

Giọng tôi trở nên lạnh băng.

“Dạ, em hiểu rồi, Niệm.”

Tôi cúp máy, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn chán ghét trong lòng, tập trung tiếp tục cuộc .

Thế nhưng, khi buổi gần kết thúc, tầng đột nhiên vang lên một trận xôn xao, như… có người cãi vã.

Tim tôi chợt đánh “thịch” một cái.

Trợ lý vội vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt đầy khó xử:

Niệm, anh Trình sảnh… anh ta nhất quyết đòi lên, còn xảy ra xô xát với bảo vệ…”

Đúng là dai như ma ám!

Tôi đứng dậy, nói với mọi người trong phòng :

“Xin lỗi, cuộc tạm hoãn một chút.”

Sắc mặt lạnh đi, tôi nhanh ra thang máy.

sảnh tầng một, quả nhiên là Trình Húc đang bị nhân viên bảo vệ giữ lại. Tóc tai rối bù, mắt trũng sâu, bộ vest nhăn nhúm, hoàn toàn không còn vẻ phong độ xưa – chỉ còn lại sự điên loạn cố chấp.

“Tô Niệm! Tô Niệm, em ra đây! Anh biết em ở đây mà! Tại sao em không anh? Sao em lại nhẫn tâm như vậy?!”

Anh ta gào lên, cố vùng ra khỏi tay bảo vệ.

Nhìn tôi xuất , mắt anh ta bỗng sáng rực lên, như vừa níu được cọng rơm mạng.

“Niệm Niệm, em chịu gặp anh rồi! Nghe anh nói—”

“Anh Trình.”

Tôi ngắt lời, giọng không chút xúc, vang lên rõ ràng giữa đại sảnh.

“Nơi là nơi làm việc. Phiền anh rời khỏi đây, đừng quấy rối nhân viên của tôi. Nếu không, tôi sẽ báo an.”

“Báo an? Báo đi!” – Trình Húc như bị chọc điên, cười mà trông còn khổ sở hơn cả khóc.

“Cho cảnh sát , em lạnh lùng đến mức nào – anh sắp chết không chịu đưa tay !”

“Sống chết của anh… không liên quan đến tôi.”

Tôi nhìn anh ta, từng chữ rành mạch.

trước, trong lễ đính hôn đó, anh và nhà họ Trình đã tự tay cắt đứt tất cả giữa chúng ta. Bộ dạng giờ của anh, chỉ khiến tôi nực cười và đáng .”

“Buồn cười… đáng …” – Anh ta lẩm bẩm, rồi bất ngờ đẩy mạnh bảo vệ ra, lao thẳng về phía tôi, định túm lấy vai tôi.

Tôi đã chuẩn bị từ trước, lùi lại một né tránh.

Bảo vệ xông tới, ghì chặt anh ta xuống.

“Niệm Niệm! Anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh không sống thiếu em! Cho anh thêm một cơ hội nữa…”

Bị khống chế, mắt anh ta đỏ ngầu, gào lên, nước mắt nước mũi chảy ròng, hoàn toàn không còn tượng.

“Đứa con… con của chúng ta… Là anh ngu ngốc, anh không nên nghe lời người khác. Em cho anh cơ hội chuộc lỗi, chuộc lỗi với em, với con…”

“Em không biết, dạo gần đây, hễ anh nhắm mắt lại là một bé gái chạy đến ôm lấy anh… Đó là Nữu Nữu… Em nói cho anh biết, Nữu Nữu có là con anh không? Nếu … toàn bộ tài sản của anh, anh đều để lại cho con. Coi như là bù đắp…”

“Bù đắp?” – Tôi như vừa nghe chuyện nực cười nhất thế giới.

“Trình Húc, vì sự nghi ngờ và phản bội của anh, con bé đó đã không đến với thế giới . Nữu Nữu bây giờ mới ba tuổi, là con gái của chồng tôi – Trần Mặc. Anh đừng nhận vơ bậy bạ nữa.”

Những lời đó như nhát dao cùng, chém nát hoàn toàn ảo tưởng cùng của anh ta.

Cả người anh ta cứng đờ, sự điên loạn trong mắt dần biến mất, chỉ còn lại hư không và tuyệt vọng.

“Hết… hết thật rồi sao?” – Anh ta ngây dại lẩm bẩm. “Thật sự… hết rồi…”

Tôi nhìn anh ta lần – người con trai mà tôi từng yêu đến khắc cốt ghi tâm – nay đã trở nên hoàn toàn xa lạ.

“Làm ơn mời người rời đi. Sau nếu anh ta lại đến gần ty hoặc tôi, báo cảnh sát.”

Tôi nói với bảo vệ xong, người vào thang máy, không hề đầu lại.

Phía sau tôi, là tiếng khóc gào tuyệt vọng của anh ta – như một con thú bị nhốt cùng sụp đổ.

Về sau, tôi nghe người ta kể lại – sau hôm đó, Trình Húc bị nhà họ Trình đưa về, rồi thực sự ngã bệnh nặng. Cả xác lẫn tinh thần đều suy sụp, biến mất khỏi mọi hoạt động tại Giang Thành.

ty họ Trình càng lụn bại, cùng bị thâu tóm.

Dì Trình như già đi mươi tuổi chỉ trong một đêm, không còn chút sắc bén hay kiêu ngạo nào.

Nhưng với tôi, tất cả chỉ còn là những câu chuyện trà dư tửu hậu, như ký ức của kiếp trước – xa vời, chẳng còn liên quan.

Vào một tuần nắng đẹp khác, gia đình ba người chúng tôi đi dã ngoại ngoại ô.

Nữu Nữu chạy trên bãi cỏ đuổi bướm, tiếng cười ngân vang như chuông bạc lan khắp trời.

Trần Mặc trải tấm thảm picnic, lần lượt lấy ra những món ăn vặt mà tôi thích nhất.

Tôi nhìn gương mặt anh nghiêng nghiêng, ánh mắt chuyên chú, trong lòng bỗng ấm áp tràn đầy.

“Nhìn thế?” – Anh phát tôi đang ngắm , đầu cười, rồi đưa tay kéo tôi vào lòng.

“Nhìn chồng em đẹp trai quá mà.” – Tôi tựa vào vai anh, mỉm cười đáp.

Anh cúi đầu hôn lên mái tóc tôi:

“Vợ anh còn đẹp hơn. đó không do dự mà ‘thu phục’ anh – cái cây xiêu vẹo .”

Chúng tôi nhìn nhau bật cười.

rồi – chỉ khi rời xa sai lầm, ta mới có gặp được đúng người.

Tất cả tổn và phản bội trong quá khứ đã được tình yêu tại xoa dịu, trở thành áo giáp khiến tôi mạnh mẽ hơn.

Ở phía xa, Nữu Nữu giơ một bông hoa dại, chạy lao về phía chúng tôi.

“Ba ơi, mẹ ơi, tặng cho người nè~”

Chúng tôi cùng cười, đón lấy thân bé nhỏ đang lao vào lòng .

Ánh nắng ấm áp bao phủ lên ba người, kéo dài bóng chúng tôi… kéo dài cả hạnh phúc.

Những “màn đầu, cầu xin tha thứ” mà người ta mong chờ, rốt cuộc chỉ là câu chuyện buồn mà thiên hạ tặc lưỡi nhắc lại lúc rảnh rỗi.

Còn trong kịch bản cuộc đời tôi, trang đau ấy đã sớm được lật qua để viết tiếp một chương hoàn toàn mới – tràn đầy ánh sáng và yêu .

Tùy chỉnh
Danh sách chương