Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không mời cô ta ngồi, nên cô ta có thể đó.
“Về căn , tôi muốn giải thích một …”
“Không cần giải thích.”
“ tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm…”
“Tôi hiểu lầm ?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta.
“Hiểu lầm quan hệ giữa hai người?”
“Hiểu lầm nguồn gốc tám trăm ngàn đó?”
“Hay hiểu lầm lý do tại sao chồng tôi lại mua cho cô?”
Khuôn Bạch Vũ Mộng hơi đỏ lên.
“Cô Trần, tôi và Trương Cẩn thật sự là bè…”
“ bè?”
Tôi bật cười.
“Loại bè cần đến tám trăm ngàn?”
“Tôi…”
“Cô Bạch, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bảy.”
“ chắc cô không ngốc.”
Tôi dậy, bước đến trước cô ta.
“Một người đàn ông đã có vợ, sau lưng người vợ đang mang thai tám tháng, mua cho cô.”
“Cô thấy đó là bình thường sao?”
Bạch Vũ Mộng cúi đầu.
“Nếu cô thật sự coi anh ta là , cô nên từ chối.”
“Nếu cô thật sự là người tốt, cô nên khuyên anh ta về chăm sóc vợ mình.”
“Chứ không nhận tám trăm ngàn, rồi đến đây nói với tôi là hai người là .”
“Tôi…”
“Cho nên, cô Bạch.”
Tôi quay lại ghế ngồi xuống.
“ diễn , vô nghĩa.”
Bạch Vũ Mộng đỏ bừng lên.
“Cô Trần, tôi biết cô đang giận…”
“Tôi không giận.”
“Tôi thấy các người không có tương lai.”
“ cơ?”
“Cô nghĩ Trương Cẩn là loại người thế ?”
Tôi nhìn vào cô ta.
“Một người có thể lén vợ mình để mua cho người phụ nữ khác — cô nghĩ anh ta là người đáng tin sao?”
“Hôm nay anh ta có thể vì cô mà phản bội tôi, ngày mai có thể vì người khác mà phản bội cô.”
“Loại đàn ông như , có để giành giật?”
Sắc Bạch Vũ Mộng thay đổi.
“Cô Trần…”
“Về suy nghĩ kỹ đi.”
Tôi cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế.
“ để đến lúc rơi vào hoàn cảnh như tôi, rồi lại trách người khác.”
Bạch Vũ Mộng yên ở đó, lâu không nói lời .
Cuối cùng, cô ta xoay người rời đi.
Tan , tôi nhận tin nhắn WeChat của Trương Cẩn.
“Vũ Mộng nói em đã gặp cô ấy?”
Tôi không trả lời.
Anh ta lại nhắn:
“Duệ Duệ, em khó cô ấy, này là lỗi của anh.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn đó, tôi cuối cùng hiểu rõ.
Trương Cẩn vốn không hề biết hối lỗi.
Đến giờ anh ta vẫn đang bảo vệ Bạch Vũ Mộng.
Trong lòng anh ta, Bạch Vũ Mộng vẫn là người cần chở che.
Còn tôi, là kẻ hay gây rắc rối và vô lý.
Loại đàn ông như , tôi rời bỏ sớm ngày hay ngày đó.
Tối hôm đó, tôi bắt đầu bụng.
Từng cơn, đều đặn.
Tôi nhìn đồng hồ, khoảng cách giữa các cơn ngày càng ngắn.
Sắp sinh rồi.
Tôi vội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến bệnh viện.
Vừa định ra khỏi cửa, chuông cửa vang lên.
Trương Cẩn trước cửa, vẻ lo lắng.
“Duệ Duệ, em ổn chứ? Anh lo cho em…”
Chưa nói hết câu, anh ta đã thấy túi đồ đi sinh trên tay tôi.
“Đây là… em sắp sinh rồi sao?”
“Ừm.”
Giọng tôi hơi yếu, cơn khiến tôi nói khó khăn.
“Anh em đến bệnh viện.”
Trương Cẩn tay ra muốn đỡ tôi, tôi né tránh.
“Không cần, tôi đã gọi xe cứu thương rồi.”
“Khi gọi? Sao em không nói với anh?”
“Nói với anh để ?”
Tôi dựa vào tường nghỉ một .
“Chúng ta đã ly hôn rồi, của tôi không liên quan đến anh.”
“ đó là con của anh…”
“Con là của tôi.”
“Duệ Duệ…”
Tiếng còi xe cứu thương vang lên dưới lầu.
Tôi kéo theo túi đồ đi sinh ra ngoài, Trương Cẩn đi theo phía sau.
“Anh đi với em…”
“Không cần.”
“Em một mình sao ?”
“Một mình tôi ổn.”
Lúc lên xe cứu thương, Trương Cẩn định theo lên, tôi ngăn lại.
“Trương Cẩn, anh đã ra lựa chọn rồi.”
“Bây giờ đến người tốt .”
Xe cứu thương rời đi, qua cửa sổ tôi thấy Trương Cẩn bên lề đường.
Anh ta trông thảm hại, đỏ hoe.
tôi không còn cảm thấy lòng .
Có những người, một khi đã bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ mãi mãi.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói cổ tử cung đã mở ba phân.
“Người đâu?”
“Không có người .”
“Sao lại một mình đến bệnh viện?”
“Tôi đã ly hôn rồi.”
Bác sĩ nhìn tôi một cái, không hỏi thêm .
Lúc vào phòng sinh, cơn lên đến đỉnh điểm.
Tôi cắn răng, không nói nổi một câu.
bên cạnh động viên:
“Cố lên, sắp xong rồi.”
“Dùng sức, thêm .”
“Đầu em bé ra rồi, tốt lắm.”
Không biết đã bao lâu, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng khóc của em bé.
“Chúc mừng, là một bé gái.”
Bác sĩ bế con đến cho tôi nhìn.
Một sinh linh nhỏ xíu, nhăn nheo, khóc to.
khỏe mạnh, đáng yêu.
“Con yêu, bảo bối của mẹ.”
Tôi tay vuốt nhẹ má con.
“Từ giờ trở đi, mẹ con mình sẽ nương tựa vào nhau.”
Dường như bé hiểu , bỗng ngừng khóc.
Đôi to tròn, đen láy của con đang tò mò nhìn thế giới này.
Ra khỏi phòng sinh, tôi đẩy vào phòng bệnh.
bận rộn bên cạnh, đo nhiệt độ, đo huyết áp cho tôi.
“Có chỗ không thoải mái nói ngay nhé.”
“Vâng, cảm ơn.”
Buổi tối, trong phòng bệnh yên tĩnh.
Con bé ngủ bên cạnh tôi, hơi thở nhẹ nhàng và khẽ khàng.
Tôi nhìn gương nhỏ xíu của con, trong lòng ngập tràn yêu thương.
Bất kể thế giới ngoài kia thế , tôi sẽ bảo vệ con thật tốt.
Dành cho con cuộc sống tốt nhất, tình yêu trọn vẹn nhất.
Hôm sau, đến ghi thông tin sơ sinh.
“Em bé tên là ?”
“Trần .”
“Cha là ai?”
“Không có cha.”
sững người: “Mẹ đơn thân ạ?”
“Đúng .”
“ mục ‘Cha’ để trống ạ?”
“Để trống.”
có khó xử: “Theo quy định …”
“Tôi bảo để trống để trống.”
Thấy thái độ tôi kiên quyết, đành theo.
Buổi trưa, Trương Cẩn xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Anh ta cầm hoa tươi và đồ tẩm bổ, cẩn thận bước vào.
“Duệ Duệ, em vẫn ổn chứ?”
Tôi đang cho bú, không để ý đến anh ta.
“Con bé đáng yêu quá.”
Trương Cẩn muốn lại gần, bị ánh của tôi ngăn lại.
“Ra ngoài.”
“Duệ Duệ, anh muốn nhìn con một …”
“Đây là con của tôi.”
“ là con của anh…”
“Con của anh?”
Tôi ôm chặt hơn.
“Con của anh không nên là với Bạch Vũ Mộng sao?”
Sắc Trương Cẩn thay đổi rõ rệt.
“Duệ Duệ, em nói như …”
“Tôi nói sao?”
“Không anh đã chọn cô ta rồi sao?”
“Không đã cô ta tám trăm ngàn rồi sao?”
“Bây giờ đến nhìn con, là nhớ ra mình còn có một đứa con gái à?”
Trương Cẩn đó, không nói nổi một lời.
“Trương Cẩn, tôi nói lần cuối.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta.
“Đi đi, phiền mẹ con tôi .”
“Anh đã ra lựa chọn, gánh chịu hậu quả.”