Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra, siết tôi vào lòng.
Hương thông lạnh quen thuộc bao phủ lấy tôi, xua tan mọi nỗi sợ hãi và lạnh lẽo.
Tôi níu lấy cổ áo quân phục của anh, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn, tham lam hít lấy ấm vừa mất đi đã tìm lại được.
“Anh… không phải đang bị điều tra sao?” — tôi nức nở, khản giọng hỏi.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng trầm thấp vang tai:
“Ngốc ạ, đó là mồi nhử.”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu hút của anh.
Ánh nhìn ấy sắc bén bình thường, chứa đựng tính toán lạnh lùng.
“Anh nhận được tin báo, vẫn luôn âm thầm thu thập tài liệu về anh, mưu đồ trả thù.”
Anh rất nhẹ, như thể đang kể chuyện thời tiết.
“Nếu hắn đã muốn chơi, vậy anh chơi lớn với hắn một ván.”
Giọng điệu điềm tĩnh mang theo khí chất không thể nghi ngờ — dứt khoát, quyết liệt.
Lúc tôi mới hiểu, anh chưa bao giờ bị động. Từ đầu đến cuối, anh chính là người bày trận.
13
Khi bị đặc cảnh áp giải đi, hắn vẫn còn chửi rủa, tiếng la nhanh chóng bị nuốt chửng ngoài kho hàng.
Thừa Châu bế tôi xe, dùng hộp y tế băng bó vết hằn trên cổ tôi.
Động tác của anh rất nhẹ, ánh mắt chăm chú như đang xử lý một món bảo vật dễ vỡ.
“Còn… Dao?” — tôi do dự hỏi, trong đầu hiện hình ảnh cô ta khóc lóc trên bản tin.
“Sao cô ấy lại phản bội ?”
anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Không phải phản bội, là trả thù.”
Anh giải thích ngắn gọn:
“ và vốn là chỗ quen biết lâu . Nhiều trước, bố của vì muốn thâu tóm tài sản , đã giăng bẫy hãm hại khiến lụn bại.”
“Cha mẹ của Dao vì không chịu nổi cú sốc lần lượt qua đời.”
Tôi mở to mắt kinh ngạc — thì ra cô ta tiếp cận là vì chuyện ?
“ Dao đã nhẫn nhịn suốt nhiều , chờ đến hôm nay.”
Giọng của anh không mang chút thương hại nào, là đang trình bày thật.
“Cô ấy vẫn luôn thu thập chứng cứ phạm pháp của , là chưa có cơ hội.”
Anh cúi người, thở nóng rực phả tai tôi, giọng gần như dụ hoặc:
“Anh là thuận đẩy thuyền, cho cô ấy một cơ hội để trả thù nhanh .”
Tôi nhìn anh, nhìn gương mặt bình tĩnh mẽ ấy.
Anh không phải kiểu người biết dùng nắm đấm — thông minh và chiến lược của anh còn đáng sợ cả kỹ năng chiến đấu.
Anh giống như một người điều khiển bàn cờ, đứng ngoài quan sát, chờ đến thời khắc thích hợp để tung ra đi trí mạng, kết thúc ván cờ.
Tôi chủ động nghiêng người, tựa đầu vai anh.
“Chú nhỏ…” — tôi khẽ .
Anh siết vòng , ôm tôi .
14
Trở về căn hộ, Thừa Châu không bật đèn.
Anh đặt tôi xuống ghế sofa trong khách, rồi quỳ một gối trước mặt tôi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu từng đường nét trên khuôn mặt tôi anh đang lặng lẽ ngắm nhìn.
Đôi mắt sâu thẳm ấy đầy lo lắng, sợ hãi, cũng ngập tràn niềm vui vì tìm lại được tôi.
“Lạc Lạc.”
Anh cất lời, giọng khàn khàn như bị giấy nhám chà xát.
“Lấy anh nhé.”
Không phải một câu hỏi.
là một lời tuyên bố —
Giống như một mệnh lệnh quân không thể từ chối, lại ẩn chứa cầu xin khiêm nhường .
Tim tôi như bị ai đó đánh , vang vọng trong lồng ngực, lan ra toàn thân run rẩy.
mắt lặng lẽ trào ra không báo trước, tôi gật đầu thật , lao vào lòng anh.
“Vâng.”
Một chữ ấy, là câu trả lời kiên định trong cuộc đời tôi.
Anh ôm tôi , đến mức như muốn hòa tôi vào xương tủy.
Ba ngày sau, Thừa Châu dẫn tôi về .
Bố mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn hai chúng tôi đứng sóng vai, ánh mắt đầy phức tạp.
Mẹ tôi là người đầu tiên đỏ mắt, bà nắm lấy tôi, mắt lã chã rơi xuống, lại không nổi một lời.
Còn bố tôi — một người lính nghiêm nghị, kiên cường cả đời — lúc đang nhìn người lính ông tự hào , người bạn chiến đấu tốt , đang nắm đứa con gái duy của mình.
Ông im lặng rất lâu, châm một điếu thuốc, rít một , rồi từ từ nhả ra làn khói.
Trong không khí lặng lẽ ấy, là một nỗi nặng nề không tên.
Cuối cùng, ông nhìn sang Thừa Châu, ánh mắt chứa đựng buông lòng, xúc động, và cả bất lực của một người cha già.
“Thừa Châu …”
Giọng bố tôi trầm xuống.
“Vậy từ nay… cậu tôi là anh, hay là tôi là bố đây?”
Một câu , khiến bầu không khí nặng nề trong lập tức tan biến.
Mẹ tôi bật cười qua làn mắt, vung đấm bố tôi một cái.
Thừa Châu đứng thẳng người, trịnh trọng, nghiêm túc hướng về phía bố tôi, dõng dạc một tiếng:
“Bố.”
Ngoại truyện
Anh dắt tôi vào thư của mình.
Đến bàn làm việc, anh lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở ngăn kéo cuối cùng có khóa.
Tôi cứ nghĩ trong sẽ là tài liệu mật.
thứ anh lấy ra lại là một xấp ảnh dày cộm.
Tấm đầu tiên — là một cô nữ sinh mặc đồng phục, ngồi cửa sổ, ánh nắng vàng rót xuống mái tóc cô ấy một viền sáng như kim tuyến.
Tấm thứ hai — là tôi mười tám tuổi, đang cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật, ánh nến lấp lánh trong mắt.
Từng tấm, từng tấm — từ tiểu học đến đại học — đều là tôi.
thở tôi nghẹn lại, tim như bị một bàn ấm áp siết , vừa chua xót, vừa nóng bỏng.
Thì ra, trong những tháng dài đằng đẵng tôi không hề hay biết ấy, anh đã âm thầm yêu tôi từ rất lâu rồi.
Từ phía sau, Thừa Châu ôm lấy tôi, lồng ngực rắn rỏi áp sát lưng tôi, cằm nhẹ nhàng tì đỉnh đầu tôi.
thở ấm áp của anh phủ vành tai tôi, giọng trầm thấp và dịu dàng như tiếng đàn cello ngân nga:
“Lạc Lạc, em là người trước kia anh không dám nghĩ đến.”
“Mỗi tiếng em ‘chú nhỏ’… đều khiến anh không dám vượt ranh giới.”
Tôi quay người, kiễng chân định hôn môi anh…
không với tới!!
Anh siết eo tôi, bế bổng , hai chân tôi vòng quanh thắt lưng anh.
“Vậy thì đừng là chú nhỏ …”
“Hãy là… chồng yêu.”
Thừa Châu bế tôi một mạch vào ngủ.
Anh muốn tôi, hết lần đến lần khác…
Không thể viết rồi. Viết là sẽ vào tối mất…..
Hết