Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong lệ thuộc bệnh hoạn của Bạch Ấu San, có lẽ anh cũng là một nạn nhân.
“Vân Hi, thời gian qua anh luôn hối hận. Nếu hôm đó anh kiên quyết chọn em, thì giờ em vẫn ở bên anh, con của chúng ta sắp chào đời .”
Nhắc đến đứa bé, anh không nói tiếp được .
Tôi cười tự giễu.
“Tiếc là không có chữ nếu. mà không mong được đó chọn mình một cách kiên định chứ?”
Tôi ngẩng nhìn vào mắt anh, ánh mắt ấy đầy mơ hồ, mờ mịt.
“Có em không tin, nhưng nhiều qua anh chưa từng yêu khác. Trong mọi kế hoạch tương lai của anh, mỗi ngày đều có em.”
“Anh từng nghĩ đến lúc tám mươi tuổi, chúng ta ngồi chơi cờ nhau trong viện dưỡng lão…”
“Tha lỗi cho anh đi, Vân Hi. Hôm đó anh lực…”
“Em nói em cố quên anh, nửa qua anh cũng thử … nhưng chẳng ích gì cả.”
“Chỉ cần đêm đến, mỗi khi nhắm mắt , anh đều ánh mắt thất vọng của em.”
“Nghĩ đến điều đó, tim anh đau đến không ngủ nổi.”
“Nói thì, nửa nay nếu không có rượu, anh hoàn toàn không chợp mắt.”
Tim tôi giác thắt , nhưng rất nhanh tôi buông xuống.
“Đoạn , em từng hỏi anh, có phải anh giấu em gì không. Rốt cuộc anh có lòng em không?”
Anh đột ngột ngẩng , đồng tử run nhẹ trong màn đêm.
“Anh…”
“Anh sợ…”
Giọng anh như bị bóng tối nuốt chửng, tôi chưa từng anh yếu đuối đến thế.
Tôi không anh che giấu điều gì, chỉ cảm giữa chúng tôi có một bức tường vô hình dựng lên từ lâu.
, tôi cũng không thực muốn bí mật của anh là gì.
Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng—chúng tôi vốn dĩ chẳng quay được .
Trong bóng tối, điện thoại của Đoạn đột ngột vang lên.
Anh tắt máy, nhưng chuông vẫn không ngừng vang lên .
“Không nghe sao? ta tìm anh đấy.”
Đoạn thở dài một tiếng, nhấc máy.
“Em không cần anh ở đâu, cũng không cần quan tâm anh đi .”
“Anh nói em rất nhiều , không liên quan đến em.”
Sau đó, anh tắt máy hẳn.
Tôi thậm chí còn nghe tiếng thở gấp vì tức giận của anh.
Một lúc lâu sau, anh mới cất lời.
“Hôm sinh nhật mười chín tuổi, ta bỏ thuốc anh.”
“Lúc đó, anh hận ta thấu xương. Suốt một trời không nhà, cũng không thèm liên lạc.”
“Mãi đến khi ba anh bị bệnh, ta quỳ trước mặt anh cầu xin tha thứ, hứa không chạm vào anh , anh mới chịu quay nhà họ Đoạn.”
“Mọi xảy đều là trước khi anh gặp em.”
“Ban anh nghĩ đời mình có sang trang, đó mãi chôn vùi, không ngờ ta lấy đoạn video đó để uy hiếp anh, hết đến khác.”
Cả người Đoạn run rẩy, vai anh cũng không ngừng rung lên.
Lưng tôi giác ớn lạnh, mồ hôi lạnh túa .
“Anh rất sợ em .”
“Sợ em tấm ảnh, đoạn video ấy…”
“Sợ em anh bẩn thỉu, chẳng thèm nhìn anh thêm nào .”
“Anh không dám nói em.”
Nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gương mặt anh, thấm ướt cả cổ áo.
Nói xong điều đó, dường như anh dùng hết toàn bộ sức lực còn .
Anh nhìn tôi, trong mắt đầy khẩn cầu.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn hơi thở dồn dập.
“Vậy bây giờ, tại sao nói em?”
Anh lực nói: “Em thương hại anh sao? Em tha thứ cho anh chứ? Chỉ một chút thôi cũng được…”
Tôi lắc .
“Nếu ngay từ anh thành em, thì chúng ta chẳng bắt .”
“Giữa hai người các anh dây dưa quá sâu, em không muốn mình bị mắc kẹt trong một mối quan hệ như vậy.”
Ánh sáng trong mắt Đoạn dần dần vụt tắt.
Dưới ánh đèn đường, cái bóng của anh kéo dài lê thê.
Lúc tiễn tôi đến dưới nhà, anh lấy một cuốn sổ nhỏ.
“Cái … vốn dĩ là anh chuẩn bị tặng em trong lễ cưới.”
Tôi mở xem.
Bên trong là bức tranh do chính Đoạn vẽ tôi.
Tôi đọc sách trong thư viện.
Tôi nghịch nước trên bãi biển.
Tôi khi ngủ say, hàng mi dài rũ xuống.
Trang cuối cùng là tôi trong bộ váy cưới hôm đi thử đồ.