Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8 - Hôn Nhân Đầy Rẫy Cạm Bẫy

8

Lời vừa , điện thoại bị dập thẳng.

Lư Dịch Xuyên vội vã hét vào điện thoại:

mẹ! Nghe con giải thích ! Mọi không như mẹ nghĩ đâu!”

“Nghe tôi nói đã!”

Nhưng mặc kệ Lư Dịch Xuyên gào thét thế nào, thứ đáp lại anh ta chỉ là tiếng tút tút của cuộc gọi bị cúp máy.

khi yên lặng một , Lư Dịch Xuyên nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Anh ta lập tức tiến lại gần tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi gầm lên:

“Lâm Thanh Yên, cô định dồn tôi mới chịu ?!”

“Tôi đã nhận sai rồi, cô còn muốn gì nữa?!”

“Chẳng lẽ không thể mỗi người nhường một bước, tha cho nhau một lần sao?!”

Tôi cười lạnh, ra hiệu cho vệ sĩ kéo anh ta ra xa.

“Lư Dịch Xuyên, tôi vừa rồi đã nói rõ rồi.”

“Nếu anh cho rằng là tôi , thì mang chứng cứ ra. Không có chứng cứ, tôi có quyền kiện anh tội vu khống.”

“Hơn nữa, vốn dĩ không phải do tôi gây ra. Anh cứ tiếp tục loạn, tôi cũng không ngại anh gánh thêm một tội nữa.”

Lư Dịch Xuyên tức điên người, siết chặt nắm đấm định xông tới đấm tôi.

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó — Cố Cảnh Hành bật cười lạnh.

Anh sải bước tiến tới, một cú đá mạnh đá bay Lư Dịch Xuyên ra xa.

Cú ra tay khoát hội trường sững sờ lặng.

Bởi từ nãy giờ, Cố Cảnh Hành vẫn luôn im lặng đứng xem.

cũng nghĩ anh đang chờ xem kết quả cuối cùng.

Không ngờ anh lại đột nhiên ra mặt tôi.

Thậm chí ra tay không nể mặt đá văng Lư Dịch Xuyên.

Lư Dịch Xuyên ngẩng đầu lên, đầy căm tức và nghi hoặc nhìn Cố Cảnh Hành:

đốc Cố, anh có ý gì đây?”

Cố Cảnh Hành nhìn anh ta từ trên cao, lạnh giọng đáp:

“Anh dám ngang nhiên bắt nạt vợ tôi ngay trước mặt tôi, tôi mới muốn hỏi anh có ý gì đấy!”

Nghe vậy, tôi vội nắm tay kéo ống tay áo của Cố Cảnh Hành.

Tôi vốn không muốn lộ chúng tôi đã kết hôn vào .

Dù sao thì tình hình đang rối ren, nếu khai chỉ anh bị chỉ trích vô cớ.

Quả nhiên, đã có không ít người bắt đầu nhìn Cố Cảnh Hành bằng ánh mắt khác lạ.

Trong lời nói cũng toàn ý tứ soi mói.

đốc Lâm là vợ đốc Cố ? Vậy chẳng phải đốc Cố là người thứ ?”

“Xàm! đốc Lâm đã chia tay anh Lư rồi, chia tay xong người ta mới cưới nhau!”

“Nhưng mà thời gian hơi sát nhau nhỉ? Hôm trước chia tay, hôm đã kết hôn?”

“Hiểu cái gì mà nói! Cưới nhau nhiều khi chỉ cần một chút bốc đồng thôi. Chứ bạn trai cắm sừng, mà không muốn trả đũa lại?”

“Chuẩn luôn… bạn trai tôi mà dám ngoại tình, tôi đánh tại chỗ luôn chứ!”

Người nói một câu, người kia phụ hoạ, lời ra tiếng vào không .

Tôi chỉ mặt mình nóng ran, không phải ngại.

Mà là tôi có lỗi với Cố Cảnh Hành.

Anh rõ ràng chẳng gì sai,

Vậy mà lại bị cuốn vào rắc rối cùng tôi, phải chịu đủ mọi lời gièm pha.

Có lẽ anh nhận ra xúc của tôi.

Cố Cảnh Hành đưa tay ra nắm chặt tay tôi.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, không chuẩn bị gì mà chìm vào đôi mắt chan chứa dịu dàng của anh.

“Đừng sợ. Có anh ở đây, sẽ không bắt nạt em.”

Nói xong, Cố Cảnh Hành quay sang nhìn Lư Dịch Xuyên, mắng thẳng mặt:

“Nãy giờ tôi đã định lên tiếng rồi, một thằng đàn ông mà không gánh nổi trách nhiệm của mình sao?”

“Từ đầu tới cuối chỉ biết đổ lỗi lên đầu hai người phụ nữ, anh nghĩ anh là cái thể gì? hèn nhát không dám nhận sai ?”

“Nếu không phải vợ tôi cản, tôi đã sớm cho anh bay thêm vài vòng nữa rồi. Nhìn rác rưởi như anh là tôi bực!”

Một tràng chỉ trích không kiêng nể căn phòng im bặt sốc.

nấy đều kinh ngạc trước “sức chiến đấu” khủng khiếp của Cố Cảnh Hành.

Tôi chỉ biết âm thầm giơ ngón cái: Khâm phục!

“Đỉnh thật đó anh bạn, phong độ vẫn như xưa!”

Cố Cảnh Hành đắc ý liếc nhìn tôi, tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn.

“Bạn bè gì, phải gọi là chồng!”

Lư Dịch Xuyên và Xủ Xủ cuối cùng cũng bị cảnh sát áp giải tội cản trở người thi hành vụ.

Trước khi bị đưa , Lư Dịch Xuyên vùng vẫy chạy trước mặt tôi.

Gào lên đầy phẫn uất:

“Lâm Thanh Yên, cô phải tuyệt tình thế sao?!”

“Dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau, cô vậy không có lỗi với tình bao năm của chúng ta ?!”

Cố Cảnh Hành cắn răng nghiến chặt, một cú đấm giáng thẳng vào mặt anh ta.

“Anh còn mặt mũi nói tình ? Khi anh phản bội vợ tôi, sao không nhớ là đã bên nhau sáu năm?!”

“Chính người cặn bã như anh mà tôi và cô đã bỏ lỡ mất sáu năm thanh xuân!”

“Biến ! Đừng tôi nhìn anh thêm lần nào nữa!”

9

ty của Lư Dịch Xuyên chính thức phá sản, bị niêm phong thanh lý.

Còn Xủ Xủ thì bị tuyên án tội biển thủ quỹ.

Hai người dắt nhau ra tòa, không nhường , đấu tố lẫn nhau.

Xủ Xủ tố Lư Dịch Xuyên không tôn trọng quyền tự do của phụ nữ, ép buộc cô quan hệ,

Thậm chí còn có những hành vi biến thái bệnh hoạn.

Lư Dịch Xuyên thì quay ngược lại tố Xủ Xủ gài bẫy lừa tình lẫn tiền, phá hoại ty.

Cứ thế, hai người “cắn xé” nhau mất sạch tiền.

Lư Dịch Xuyên gọi điện cầu cứu gia đình:

mẹ, xin hai người, con ra tù rồi nhất định sẽ sửa đổi!”

con không tiêu xài hoang phí nữa, cũng không lấy tiền bao gái, mẹ bảo gì con cũng nghe, thật đấy!”

Nhưng mặc kệ anh ta cầu xin thế nào, nhà họ Lư chỉ trả lời đúng một câu: không có tiền.

Cuối cùng quá phiền, họ thẳng thừng tuyên bố:

“Chúng tôi đã từ mặt anh rồi. Từ giờ, nhà họ Lư không có đứa con như anh.”

“Giấy từ mặt đã cho người gửi trại giam, ký , đừng hòng tranh tài sản với em trai anh.”

Nghe vậy, Lư Dịch Xuyên sững người.

Anh ta sững sờ hét lên:

“Em trai nào?! mẹ sinh con lưng con ?!”

Nhưng điện thoại đã sớm bị cúp.

Nhà họ Lư chẳng còn nghe anh ta nói gì nữa.

Trong cơn tuyệt vọng, Lư Dịch Xuyên chỉ còn cách gọi cho tôi.

“Thanh Yên, những trước đây là do anh sai, anh không nên ngoại tình, không nên phản bội em…”

“Giờ anh đã phải chịu đủ hình phạt rồi, anh thật sự đã thay đổi. ơn cho anh mượn ít tiền trả nợ có không?”

Nghe giọng điệu khúm núm đó, tôi chỉ buồn cười.

Không chút do dự, tôi lạnh lùng đáp:

“Lư Dịch Xuyên, anh còn biết xấu hổ là gì không?”

trước anh ngông nghênh lắm mà, không cần tôi cũng tự mở ty cơ mà. Giờ cúi đầu xin tôi gì?”

“Tôi nói cho anh biết — dù anh có quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng không cho anh một xu!”

đàn ông phượng hoàng như anh, không xứng!”

lời, tôi khoát tắt máy.

Không lâu , tôi đọc tin tức về Lư Dịch Xuyên và Xủ Xủ trên mục thời sự.

Thì ra trốn nợ, Lư Dịch Xuyên đã chọn tự tử.

Nhưng hắn lại không cam tâm một mình.

Trong đêm tối gió lớn, hắn lẻn vào nhà Xủ Xủ.

Một dao cắt đứt động mạch cổ tay cô ta, Xủ Xủ tại chỗ.

đó hắn mở van gas, châm lửa thiêu rụi căn nhà.

tôi nghe tin , tôi và Cố Cảnh Hành đang nghỉ dưỡng tại Malaysia.

Trên bãi biển, anh ôm quả dưa hấu to đùng chạy lại chỗ tôi.

“Vợ ơi, nước dừa với dưa hấu nè món em thích nhất.”

Nhìn đôi mắt lấp lánh của anh, tôi bỗng nổi hứng trêu chọc.

Tôi đặt ly nước dừa xuống bàn, rồi hỏi ngược lại:“Cố Cảnh Hành, có phải anh thích em đúng không?”

Không chút ngập ngừng, anh gật đầu, giọng thành thật:“Thích chứ, không thích thì sao lại ở bên em?”

“Anh thích em nhất trên đời, anh muốn ở bên em đời luôn!”

Nghe anh nói không chút giấu giếm về tình dành cho tôi,Mũi tôi cay xè, nhưng vẫn cố nhịn tiếp tục chọc ghẹo:

, có phải… anh thích em từ lâu rồi không?”

“Nếu không, tại sao lần nào em khốn đốn nhất cũng có anh xuất hiện đúng ?”

Lời tôi vừa , mặt Cố Cảnh Hành lập tức đỏ bừng.

Anh cúi đầu, không dám nhìn tôi, đôi tai đỏ hồng như tai thỏ nhỏ.

Tôi không nhịn , vươn tay khẽ sờ một cái.

“Nói mà, anh thích em từ bao giờ vậy?”

Cơ thể anh khẽ run lên, rồi anh siết chặt tay, nắm chặt lấy tay tôi:

“Ừ. Đúng vậy.”

“Anh thích em từ lâu rồi.”

“Chỉ là… em chưa từng ý tới anh, anh giận ghê luôn.”

Tôi đưa tay ôm chặt lấy anh, không kìm mà siết mạnh.

đó, cho em xin lỗi. Là em đã không nhận ra anh.”

“Nhưng giờ thì yên tâm — trong mắt em, trong tim em, bây giờ chỉ có mình anh thôi.”

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương