Chương 3
Cảm giác đau đớn bị c.h.é.m đầu dường như vẫn còn nguyên, Lục Vân Chu theo bản năng tay lên cổ.
Y Thẩm Yên Nhiên đang giận Kỳ Việt với gương mặt lạnh lùng, y không kìm được hừ tiếng đầy khinh bỉ.
Hành động này càng khiến nàng ta ghét y .
Thẩm Yên Nhiên mày, ánh mắt đầy khó :
“Lục Vân Chu, huynh có ý gì đây?”
Lục Vân Chu lùi bước, vẻ mặt còn khó coi nàng ta:
“Hay lắm, nàng nghĩ ta cho hắn tiền tiêu … ta chắc chắn không .”
Có lẽ không ngờ y sẽ nói vậy, nên đều sững người.
Trọng sinh trở , Lục Vân Chu thấu, Kỳ Việt Thẩm Yên Nhiên chẳng cao thượng như họ vẫn nói.
không, hôm nay Thẩm Yên Nhiên chẳng kiếm cớ gặp y, thực chất là để xin tiền cho Kỳ Việt.
Y cười lạnh: “Ta nói cho người , nhà ta nhiều tiền. Nhưng có ném xuống hồ cũng không cho người.”
Sắc mặt Kỳ Việt lập trở nên u ám.
Thẩm Yên Nhiên đỏ mặt: “Lục Vân Chu! Huynh nghĩ ta A Việt là loại người gì? Tiền của huynh muốn vứt đâu vứt, chẳng liên quan đến ta!”
“Vậy sao?”
Y chỉ tay cửa: “ mời người . sau còn đến, đừng trách ta không khách sáo.”
“Huynh!”
Thẩm Yên Nhiên đến nghẹn lời, chỉ còn hạ giọng: “Nhớ lấy lời huynh nói hôm nay, sau này đừng đến tìm ta nữa.”
Lục Vân Chu mày: “Không , ta gọi gia nhân đuổi .”
Có lẽ chưa từng bị y lạnh nhạt như , nàng ta đành đẩy xe lăn cho Kỳ Việt rời .
Trước bước , Thẩm Yên Nhiên vẫn ngẩng đầu thẳng, không ngoái , chỉ có Kỳ Việt là y bằng ánh mắt u ám, ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Lúc này vẫn là mười năm trước, so với Thẩm Yên Nhiên Kỳ Việt còn Lục Vân Chu .
Đôi chân hắn vẫn tàn phế, ở trong tướng quân phủ gần như là kẻ vô hình.
Không quan tâm đến hắn, cuộc sống dĩ nhiên chẳng dễ .
chỉ bị bớt khẩu phần ăn là rất may mắn rồi, nhiều còn mấy ngày liền chẳng mang cơm nước cho hắn ta.
Bây giờ hắn miếng ăn cũng khó.
Kiếp trước, chính nhờ Lục Vân Chu liên tục “rót vàng” mà đời sống của hắn ta mới khá dần, rồi phát triển lượng, mở rộng , lập quân đội… thứ nào cũng tiền.
Nhưng nhớ đến kết cục kiếp trước, lòng y vẫn lạnh buốt.
Y muốn xem thử, này không có mình, liệu Kỳ Việt còn có thể bước lên mây, thành kẻ quyền nhất hay không!
Cảm giác đau đớn bị c.h.é.m đầu dường như vẫn còn nguyên, Lục Vân Chu theo bản năng tay lên cổ.
Y Thẩm Yên Nhiên đang giận Kỳ Việt với gương mặt lạnh lùng, y không kìm được hừ tiếng đầy khinh bỉ.
Hành động này càng khiến nàng ta ghét y .
Thẩm Yên Nhiên mày, ánh mắt đầy khó :
“Lục Vân Chu, huynh có ý gì đây?”
Lục Vân Chu lùi bước, vẻ mặt còn khó coi nàng ta:
“Hay lắm, nàng nghĩ ta cho hắn tiền tiêu … ta chắc chắn không .”
Có lẽ không ngờ y sẽ nói vậy, nên đều sững người.
Trọng sinh trở , Lục Vân Chu thấu, Kỳ Việt Thẩm Yên Nhiên chẳng cao thượng như họ vẫn nói.
không, hôm nay Thẩm Yên Nhiên chẳng kiếm cớ gặp y, thực chất là để xin tiền cho Kỳ Việt.
Y cười lạnh: “Ta nói cho người , nhà ta nhiều tiền. Nhưng có ném xuống hồ cũng không cho người.”
Sắc mặt Kỳ Việt lập trở nên u ám.
Thẩm Yên Nhiên đỏ mặt: “Lục Vân Chu! Huynh nghĩ ta A Việt là loại người gì? Tiền của huynh muốn vứt đâu vứt, chẳng liên quan đến ta!”
“Vậy sao?”
Y chỉ tay cửa: “ mời người . sau còn đến, đừng trách ta không khách sáo.”
“Huynh!”
Thẩm Yên Nhiên đến nghẹn lời, chỉ còn hạ giọng: “Nhớ lấy lời huynh nói hôm nay, sau này đừng đến tìm ta nữa.”
Lục Vân Chu mày: “Không , ta gọi gia nhân đuổi .”
Có lẽ chưa từng bị y lạnh nhạt như , nàng ta đành đẩy xe lăn cho Kỳ Việt rời .
Trước bước , Thẩm Yên Nhiên vẫn ngẩng đầu thẳng, không ngoái , chỉ có Kỳ Việt là y bằng ánh mắt u ám, ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Lúc này vẫn là mười năm trước, so với Thẩm Yên Nhiên Kỳ Việt còn Lục Vân Chu .
Đôi chân hắn vẫn tàn phế, ở trong tướng quân phủ gần như là kẻ vô hình.
Không quan tâm đến hắn, cuộc sống dĩ nhiên chẳng dễ .
chỉ bị bớt khẩu phần ăn là rất may mắn rồi, nhiều còn mấy ngày liền chẳng mang cơm nước cho hắn ta.
Bây giờ hắn miếng ăn cũng khó.
Kiếp trước, chính nhờ Lục Vân Chu liên tục “rót vàng” mà đời sống của hắn ta mới khá dần, rồi phát triển lượng, mở rộng , lập quân đội… thứ nào cũng tiền.
Nhưng nhớ đến kết cục kiếp trước, lòng y vẫn lạnh buốt.
Y muốn xem thử, này không có mình, liệu Kỳ Việt còn có thể bước lên mây, thành kẻ quyền nhất hay không!