Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Hoàn toàn quên bản thân đã nhiều năm chưa sắm y phục mới.

Tính ta có phần ngang ngược, nhưng cũng tự thấy chưa bạc đãi hắn.

Chỉ khi hắn chọc giận quá, mới quất răn dạy.

So với đám đàn ông trong thôn ngày ngày đánh vợ, ta đã tốt gấp trăm lần.

Thế mà hắn lại con sói trắng khó thuần dưỡng.

Ban đầu gì cũng không biết, nhìn heo còn sợ.

Bảo bưng trà rót nước thì miễn cưỡng.

hầu hạ ta tắm gội thay y, lại đòi mạng hắn.

Mặt lạnh, mím, chỉ đỏ .

Tựa hồ bị sỉ nhục thấu xương.

Còn thường chống đối ta.

Thế nào cũng chẳng làm ấm.

quất lên hắn cũng chẳng thấy đau.

Miệng nhận sai, lần sau vẫn tái phạm.

Chẳng sao dạy nổi.

Xem hàng chữ kia.

Ta mới hiểu ra cớ gì.

Tim vừa chua xót vừa căng tức.

Ngay n.g.ự.c cũng nhói đau.

Chợt thấy mọi chuyện vô vị.

Không muốn có hắn .

Ta ném phắt y phục xuống đất, lạnh giọng:

“Được, vậy từ nay ngươi đừng mặc chi !”

5

Ta đóng sầm cửa.

Từ trên nóc tủ lấy xuống hồng khế cửa hàng thịt.

Ban ngày đã đi dò hỏi mấy chưởng quầy.

sang nhượng cửa hiệu.

Những gì chữ kia tiên đoán đều ứng nghiệm.

Đã có người ngoài phố dò la tung tích Hạ Trường Khanh.

Nếu không muốn rơi vào kết cục ấy.

Nhất rời đi.

Ta bày giấy bút trên .

Ban ngày cũng đã hỏi chưởng quầy hiệu thư.

Theo luật triều đình, phu thê muốn phân ly, cần có thư bỏ vợ.

Mà Hạ Trường Khanh.

Người này trọng danh tiết nhất.

Để khỏi hắn cố chấp quấn lấy,

Ta sẵn viết một phong phu thư.

6

Ta không biết chữ.

bút xiêu vẹo, mực loang trên giấy.

Chẳng biết viết chi.

Cửa bị gõ hai tiếng.

Hạ Trường Khanh đẩy vào, giọng nhạt:

“Trước cơm đi.”

Ta chẳng ngẩng đầu.

Hắn thuở đầu vốn chẳng biết nhóm bếp nấu .

May mà học nhanh.

Nếu không chữ kia.

Có lẽ ta thật sẽ ngỡ hắn cũng có phần tình ý.

Thấy ta không động.

Hắn bước sau lưng.

Cánh tay dài chống trên .

“Viết gì đó?”

Nhìn thấy chữ “ ” xiêu vẹo trên giấy.

Hắn bật cười khẽ:

“Xấu.”

Ta càng giận.

“Cần ngươi xen vào sao?”

Hạ Trường Khanh chẳng nói.

hắn áp sát lưng ta.

Ngón tay thon dài bọc lấy tay ta.

Cùng ta cầm bút.

viết ra chữ “” tinh tường.

Lưng ta ran, lúc này mới nhận ra.

Hắn cởi trần, không mặc y phục.

Mặt ta đỏ , theo thói quen quát:

“Hạ Trường Khanh, ai ngươi không mặc y phục?!”

Hắn cười khẩy:

“Không bảo ta đừng mặc sao?”

Ta á khẩu, lòng hoảng loạn.

Bị hắn chọc giận ngứa răng.

Mà hắn chẳng hối lỗi.

Hơi thở phả :

“Còn muốn viết gì?”

Ta cưỡng ép trấn tĩnh, nghĩ rồi nói:

“Tên ngươi.”

Rốt cuộc thư bỏ phu cần có tên hắn.

Hơi thở Hạ Trường Khanh chợt ngưng.

Tay ôm eo ta, giam cả người vào lòng.

Dẫn tay ta viết ra tên hắn.

“Hạ Trường Khanh”

Lại viết thêm một cái:

“Diệp Tiểu Man”

là tên ta.

Hắn liếc sang hồng khế cạnh.

Trong ánh đèn vàng, giọng hắn ướt:

“A Man, biết hôn thư viết thế nào chăng?”

Ta sững người.

Thấy chữ kia dồn dập:

【Cái gì? sao nam chủ lại dạy nữ viết hôn thư? Còn muốn thành thân sao???】

【An tâm, nam chủ cấm dục bấy lâu, độc thân tới giờ, hẳn cũng muốn luyện tập . Không thì sau này cùng nữ chủ đầu tình yêu ngọt ngào biết sao?】

này một lần rồi quen, hôn thư hiện giờ chẳng tính, Thái tử há lại thành hôn với nữ đồ tể? Nhưng luyện sẵn, sau này cùng nữ chủ viết mới thành thạo chứ!】

【Không chỉ hôn thư, còn giường chiếu . Nam chủ hiện giờ chỉ lấy nữ làm chỗ thử, không thì lỡ làm đau nữ chủ thì sao?】

【Đúng vậy, nam chủ đêm nào cũng đòi nữ dữ dội, chẳng qua không coi là gì. Một nữ đồ tể, dùng xong liền bỏ, đâu có trân trọng. Nữ chủ mới là bảo bối đáng được cưng chiều!】

Dù đã quyết rời đi.

Nhưng thấy những dòng này, lòng ta vẫn chợt nghẹn.

Ta cắn .

Cứng rắn kìm dòng lệ .

Nếm thử ư?

Luyện tay ư?

Vậy ta cũng coi thế.

Dẫu sao, chỉ xét dáng vóc dung mạo Thái tử điện hạ, ta cũng chẳng lỗ.

Hít sâu một hơi, ta lạnh giọng:

“Ta không muốn viết.”

“Chỉ là trò tiêu khiển thôi. Ngươi, một nam nô, lẽ nào thật nghĩ có thể làm phu quân ta?”

Cánh tay ôm eo đột ngột siết chặt, gân xanh nổi rõ.

Cổ ta nhói đau.

Hạ Trường Khanh lại bất tuân.

Dám cúi đầu cắn ta.

Ta kêu khẽ.

Vội vươn tay tìm .

Nhưng bị hắn giữ chặt eo, kéo sâu hơn vào .

Mắt hắn u tối, cắn nơi vành ta, cong thành nụ cười băng lãnh.

Giọng khàn đục, chứa đầy nguy hiểm.

Nghiến răng chậm rãi, hận ý ép hỏi:

“Không cần ta? Vậy thê chủ muốn chọn ai làm phu quân?!”

7

Hắn khí lực quá lớn.

Hối hận đã hắn no.

Hắn giằng xé y phục ta.

Ta cố sức gỡ khỏi, tát mạnh lên mặt hắn.

“Liên quan gì tới ngươi?!”

Hắn bị ta giấu kín, chẳng biết ngoài kia danh tiếng ta thế nào.

Cơn giận xông thẳng lên đầu.

“Ta muốn cưới ai thì cưới, liên quan chi ngươi?!”

Hạ Trường Khanh toàn thân chấn động.

Mặt trắng bệch.

Ta đẩy hắn ra.

Hoàn toàn quên bản thân đã nhiều năm chưa sắm y phục mới.

Tính ta có phần ngang ngược, nhưng cũng tự thấy chưa bạc đãi hắn.

Chỉ khi hắn chọc giận quá, mới quất răn dạy.

So với đám đàn ông trong thôn ngày ngày đánh vợ, ta đã tốt gấp trăm lần.

Thế mà hắn lại con sói trắng khó thuần dưỡng.

Ban đầu gì cũng không biết, nhìn heo còn sợ.

Bảo bưng trà rót nước thì miễn cưỡng.

hầu hạ ta tắm gội thay y, lại đòi mạng hắn.

Mặt lạnh, mím, chỉ đỏ .

Tựa hồ bị sỉ nhục thấu xương.

Còn thường chống đối ta.

Thế nào cũng chẳng làm ấm.

quất lên hắn cũng chẳng thấy đau.

Miệng nhận sai, lần sau vẫn tái phạm.

Chẳng sao dạy nổi.

Xem hàng chữ kia.

Ta mới hiểu ra cớ gì.

Tim vừa chua xót vừa căng tức.

Ngay n.g.ự.c cũng nhói đau.

Chợt thấy mọi chuyện vô vị.

Không muốn có hắn .

Ta ném phắt y phục xuống đất, lạnh giọng:

“Được, vậy từ nay ngươi đừng mặc chi !”

5

Ta đóng sầm cửa.

Từ trên nóc tủ lấy xuống hồng khế cửa hàng thịt.

Ban ngày đã đi dò hỏi mấy chưởng quầy.

sang nhượng cửa hiệu.

Những gì chữ kia tiên đoán đều ứng nghiệm.

Đã có người ngoài phố dò la tung tích Hạ Trường Khanh.

Nếu không muốn rơi vào kết cục ấy.

Nhất rời đi.

Ta bày giấy bút trên .

Ban ngày cũng đã hỏi chưởng quầy hiệu thư.

Theo luật triều đình, phu thê muốn phân ly, cần có thư bỏ vợ.

Mà Hạ Trường Khanh.

Người này trọng danh tiết nhất.

Để khỏi hắn cố chấp quấn lấy,

Ta sẵn viết một phong phu thư.

6

Ta không biết chữ.

bút xiêu vẹo, mực loang trên giấy.

Chẳng biết viết chi.

Cửa bị gõ hai tiếng.

Hạ Trường Khanh đẩy vào, giọng nhạt:

“Trước cơm đi.”

Ta chẳng ngẩng đầu.

Hắn thuở đầu vốn chẳng biết nhóm bếp nấu .

May mà học nhanh.

Nếu không chữ kia.

Có lẽ ta thật sẽ ngỡ hắn cũng có phần tình ý.

Thấy ta không động.

Hắn bước sau lưng.

Cánh tay dài chống trên .

“Viết gì đó?”

Nhìn thấy chữ “ ” xiêu vẹo trên giấy.

Hắn bật cười khẽ:

“Xấu.”

Ta càng giận.

“Cần ngươi xen vào sao?”

Hạ Trường Khanh chẳng nói.

hắn áp sát lưng ta.

Ngón tay thon dài bọc lấy tay ta.

Cùng ta cầm bút.

viết ra chữ “” tinh tường.

Lưng ta ran, lúc này mới nhận ra.

Hắn cởi trần, không mặc y phục.

Mặt ta đỏ , theo thói quen quát:

“Hạ Trường Khanh, ai ngươi không mặc y phục?!”

Hắn cười khẩy:

“Không bảo ta đừng mặc sao?”

Ta á khẩu, lòng hoảng loạn.

Bị hắn chọc giận ngứa răng.

Mà hắn chẳng hối lỗi.

Hơi thở phả :

“Còn muốn viết gì?”

Ta cưỡng ép trấn tĩnh, nghĩ rồi nói:

“Tên ngươi.”

Rốt cuộc thư bỏ phu cần có tên hắn.

Hơi thở Hạ Trường Khanh chợt ngưng.

Tay ôm eo ta, giam cả người vào lòng.

Dẫn tay ta viết ra tên hắn.

“Hạ Trường Khanh”

Lại viết thêm một cái:

“Diệp Tiểu Man”

là tên ta.

Hắn liếc sang hồng khế cạnh.

Trong ánh đèn vàng, giọng hắn ướt:

“A Man, biết hôn thư viết thế nào chăng?”

Ta sững người.

Thấy chữ kia dồn dập:

【Cái gì? sao nam chủ lại dạy nữ viết hôn thư? Còn muốn thành thân sao???】

【An tâm, nam chủ cấm dục bấy lâu, độc thân tới giờ, hẳn cũng muốn luyện tập . Không thì sau này cùng nữ chủ đầu tình yêu ngọt ngào biết sao?】

này một lần rồi quen, hôn thư hiện giờ chẳng tính, Thái tử há lại thành hôn với nữ đồ tể? Nhưng luyện sẵn, sau này cùng nữ chủ viết mới thành thạo chứ!】

【Không chỉ hôn thư, còn giường chiếu . Nam chủ hiện giờ chỉ lấy nữ làm chỗ thử, không thì lỡ làm đau nữ chủ thì sao?】

【Đúng vậy, nam chủ đêm nào cũng đòi nữ dữ dội, chẳng qua không coi là gì. Một nữ đồ tể, dùng xong liền bỏ, đâu có trân trọng. Nữ chủ mới là bảo bối đáng được cưng chiều!】

Dù đã quyết rời đi.

Nhưng thấy những dòng này, lòng ta vẫn chợt nghẹn.

Ta cắn .

Cứng rắn kìm dòng lệ .

Nếm thử ư?

Luyện tay ư?

Vậy ta cũng coi thế.

Dẫu sao, chỉ xét dáng vóc dung mạo Thái tử điện hạ, ta cũng chẳng lỗ.

Hít sâu một hơi, ta lạnh giọng:

“Ta không muốn viết.”

“Chỉ là trò tiêu khiển thôi. Ngươi, một nam nô, lẽ nào thật nghĩ có thể làm phu quân ta?”

Cánh tay ôm eo đột ngột siết chặt, gân xanh nổi rõ.

Cổ ta nhói đau.

Hạ Trường Khanh lại bất tuân.

Dám cúi đầu cắn ta.

Ta kêu khẽ.

Vội vươn tay tìm .

Nhưng bị hắn giữ chặt eo, kéo sâu hơn vào .

Mắt hắn u tối, cắn nơi vành ta, cong thành nụ cười băng lãnh.

Giọng khàn đục, chứa đầy nguy hiểm.

Nghiến răng chậm rãi, hận ý ép hỏi:

“Không cần ta? Vậy thê chủ muốn chọn ai làm phu quân?!”

7

Hắn khí lực quá lớn.

Hối hận đã hắn no.

Hắn giằng xé y phục ta.

Ta cố sức gỡ khỏi, tát mạnh lên mặt hắn.

“Liên quan gì tới ngươi?!”

Hắn bị ta giấu kín, chẳng biết ngoài kia danh tiếng ta thế nào.

Cơn giận xông thẳng lên đầu.

“Ta muốn cưới ai thì cưới, liên quan chi ngươi?!”

Hạ Trường Khanh toàn thân chấn động.

Mặt trắng bệch.

Ta đẩy hắn ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương