Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15

Lý Ngọc dẫn ta ngồi giữa đám nhân.

Hoài thân thiện chào hỏi ta: “Tử Thừa à, đã lâu không gặp rồi. Cứ cách một đời vậy.”

Ta khách khí cười hồi lâu.

Phải đó, gia xông đó quả là mấy không gặp mặt rồi.

chào hỏi xong, điện lại chìm yên lặng.

Lý Ngọc cũng im lặng không nhìn ta.

Sao huynh ấy lại giận nữa rồi, ta bóp bóp hắn.

Lý Ngọc cũng không nhìn ta, chỉ dùng mình bao lấy ta, ý là muốn ta an phận một chút.

Không ai gì, cứ thế ngồi yên.

Chắc họ không ngồi một một đêm đấy chứ.

Đêm nay cũng không phải cứ ngồi mãi chứ.

Ta đang định khe khẽ hỏi Lý Ngọc thì cửa điện lại mở ra.

Thẩm Nhai đi rồi lại trở về, phía trước hắn còn có một nam tử trẻ tuổi mặc phục màu tươi.

Thái tử.

Thẩm Nhai này, có phải là quay về tố cáo rồi không.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, câu đầu tiên Thái tử dừng chân chính là: “Không ngờ Tả tướng nhân lại là một người luyện võ.”

Những người điện đều không đứng dậy, trừ Hoài .

Hoài sớm đã đứng dậy đón lấy: “Hắn từ nhỏ đã lớn cùng tiểu nhi tử nhà họ Vệ mà quậy phá, tùy tiện dạy hắn vài chiêu cũng đủ dùng rồi.”

Thái tử chẳng thèm để ý Hoài , Lý Ngọc cũng không để ý Thái tử.

là khó xử biết bao.

Thái tử chuyển ánh mắt từ Lý Ngọc sang phía ta:

“Lữ… cô nương, đặc biệt, cũng khó trách lại chiếm trái tim Tả tướng.” Hắn ung dung .

Lý Ngọc liếc hắn một cái, dựa người ghế: “Thứ cho hạ quan ngu độn, Điện hạ rốt cuộc muốn gì?”

“Chỉ là mời mọi người đến Đông khách hai thôi. Còn có gì nữa chứ.”

xong, hắn đi đến trước mặt ta và Lý Ngọc, hơi cúi người.

Khẽ : “Cô còn để lại Mạnh Trạch cho thằng nhóc nhà họ Vệ đó, muốn cô xem xem, Mạnh Trạch các ngươi truyền tụng thần kỳ đến thế, rốt cuộc có bao nhiêu tài năng.”

xong, liền ngửa mặt trời cười lớn, rồi cùng Thẩm Nhai bỏ đi.

Cái này… Thái tử này hình đã đọc không ít kịch bản hí kịch…

Ta liếc nhìn vẻ mặt Lý Ngọc, quả nhiên.

Vẻ mặt hắn rằng ‘người này có bệnh rồi’.

Phía điện có một chiếc giường nệm, chỉ có một chiếc.

Trước ta đến, đám nhân này không ai dám tiếng đòi nằm đó cả.

Nhưng Lý Ngọc mặt dày, chẳng để ý ai, dẫn ta liền nằm ngay giường.

Ta đặt hắn eo mình, sờ thấy mảnh giấy da bò khâu xiêm .

Lý Ngọc nhìn ta sâu một cái, vỗ vỗ eo ta: “ đi.”

Lý Ngọc chính là có khí chất khiến người ta an tâm vậy.

Ta không chút khó khăn bắt đầu say c.h.ế.t điện này.

Tròn bảy đã trôi qua.

Bảy này, đám nhân cũng không còn giữ kẽ nữa, dựa cột , ghép bàn , sao cho thoải mái là .

Nhưng cũng giữ diện, không tranh giành giường với ta, một cô nương.

nữ nhân, tốt.

Chiều hôm đó ta vừa đùa với Lý Ngọc, không sinh con chứ.

Đến tối, mọi người đã , hậu điện liền bước một người mặc .

Trông còn đẹp.

Lý Ngọc mặt lạnh gọi ta tỉnh lại, bảo ta lấy phương thuốc.

Ta ngoan ngoãn cởi áo ngoài, định xé phương thuốc ra.

Lý Ngọc vội đứng chắn trước mặt ta, che đi tầm nhìn của tử, giận dữ khẽ gọi tên ta: “Lữ Tử Thừa!”

Vị hắn tử kia cũng vội quay đầu đi.

Cái đó… ta quen nam nhân rồi.

Ngại quá, ngại quá.

Lý Ngọc đưa phương thuốc còn hơi ấm cơ ta cho vị tử kia.

rõ ràng cảm nhận sắc mặt hai người có chút cứng đờ.

Các ngươi vậy, ta sự ngại, không chứ.

Vị tử kia nhận phương thuốc, vẫn vô cùng trịnh trọng hành một lễ với ta.

Ta lúng túng và không quen thuộc đáp lại một nữ tử lễ.

Lý Ngọc che mặt không đành lòng nhìn thẳng, vội tiễn người đi ra ngoài.

Mãi cho đến tiễn người đi, Lý Ngọc mới cho ta biết.

Vị tử kia là Lục hoàng tử đương triều.

Đêm nay đến tìm chúng ta xin phương thuốc, chắc chắn là Vệ Kỳ đã truyền đến tin tốt rồi.

Phương thuốc này có tác dụng!

là tin tốt nhất mấy tháng qua!

Ta vui vẻ đi .

Sáng sớm hôm , Thái tử quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, đã bước cửa điện.

Không màng đến đám nhân đang ngổn ngang tiền điện, hắn trực tiếp lao về phía ta và Lý Ngọc:

“Phương thuốc ngươi gửi cho Vệ Kỳ đâu?”

Thái tử vội , nếu không phải Lý Ngọc ngăn hắn lại, hắn đã sắp sáp lại gần mặt ta rồi.

Nhìn dáng vẻ này không biết là vừa từ giường của nữ nhân nào xuống nữa.

Quả không ra dáng bằng Lục hoàng tử.

Nữ sắc lỡ việc a.

“Phương thuốc?”

“Đừng giả ngu, mấy phương thuốc mới nhất ngươi gửi cho Vệ Kỳ đâu?”

“Mấy tháng gần Tả Tướng phủ gửi phương thuốc đến phương Nam, không có một trăm cũng có tám mươi. Điện hạ không ngại thì đến Tướng phủ tự lấy.”

Hắn vừa định vượt qua Lý Ngọc để túm lấy cánh ta, tiền điện liền truyền đến tiếng đám nhân hành lễ.

“Tham kiến Lục hoàng tử điện hạ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương