Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi luôn tin rằng đời hai nỗi đau lớn ai trải qua rồi đều muốn đập vào bàn phím khóc hả: Một là thầm sếp mình, hai là sếp coi mình như một ổ sạc dự phòng, chỉ cần khi hết pin mới lôi dùng.

Đau lắm chứ không đùa đâu, vừa xấu hổ vừa nhục nhã như con mèo hoang lén ông chủ cửa hàng thú cưng nhưng chỉ được vứt mấy cục hạt khô.

Tối hôm đó, sau một ngày họp liên miên đến mức não tôi như vừa bị format , tôi lê tấm thân mệt mỏi về phòng làm việc.

Ngoài trời mưa rả rích, mưa mảnh như ai đang gõ nhẹ nhịp lên khung cửa kính, hiệu một đêm dài lạnh.

Tôi chẳng mơ gì nhiều, chỉ thèm một bát mì gói nghi ngút khói, thêm quả trứng luộc vài lát xúc xích là đủ cứu rỗi linh hồn đáng thương này.

Nhưng cái số tôi nào phép tôi yên ổn ăn một bát mì đơn giản như thế.

. Cậu tổ trưởng tổ kỹ thuật đáng sợ công ty, xuất hiện như bóng ma ngay cửa.

Anh đàn ông mặt lạnh như card đồ họa bị ép xung đến quá nhiệt, chẳng bao giờ nở một nụ cười đủ 37 độ.

Vừa thấy tôi, anh lạnh lùng ném xuống bàn tôi một cơm như ném tài liệu :

“Ăn đi, phần .”

Phần… ?

Chỉ nghe đến chữ “” thôi lòng tự trọng tôi tụt dốc không phanh, tụt nhanh như giá cổ phiếu công ty mẹ mỗi lần CEO lỡ tay phát ngôn linh tinh mạng xã hội.

Tôi cũng là con , là đồng nghiệp, là nữ chính cuộc đời mình cơ ! Sao tôi ăn phần ?

Tôi định mở miệng từ chối, định nói vài kiểu “Không cần, tôi còn mì gói…” nhưng ngay lúc ấy, cái bụng đáng ghét tôi “ục ục” phản chủ một cách vô liêm sỉ.

Âm thanh ấy vang lên rõ ràng căn phòng vắng lặng như một lời tuyên bố hàng.

Tôi đành cúi mặt, nhỏ giọng đáp:

ơn.”

Mặt tôi nóng ran, như một CPU vừa bị tháo quạt tản nhiệt, nhiệt độ đang tăng độ giây.

nhấc mắt liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh như đang quét virus USB đầy file rác.

Nửa con mắt ấy thôi cũng đủ khiến tôi muốn chui xuống gầm bàn.

“Ăn xong gửi bug tôi.”

Giọng điệu bình thản, nhưng tai tôi nghe như : “Ăn xong ký giấy hiến tạng.”

Nói thật, ai ăn cơm như mình sắp bước vào phòng phẫu thuật chưa? Tôi chính là đang sống cảnh đó đây.

Miệng kêu khổ, nhưng tay tôi vẫn mở cơm .

Bên là đùi gà chiên vàng ươm, da giòn rụm, mùi thơm như vừa bước từ quảng KFC.

Chỉ một hơi hít thôi, mũi tôi run rẩy như chú chó săn vừa phát hiện được cả kho xương ẩn giấu dưới nền đất. Ôi trời ơi, tôi thật sự thua rồi.

rồi tôi cắm mặt vào ăn như một con hồ ly bị bỏ đói ba kiếp. Miếng đùi gà ấy là ân huệ, là cứu tinh, là tất cả nguồn năng lượng tôi cần để tiếp tục tồn tại qua tháng ngày bug không hồi kết.

Ăn xong, tôi ngẩng lên, miệng vẫn còn mùi sốt cay cay, bắt gặp cảnh đang chống cằm nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt anh giống như camera an ninh gắn ngay trần, theo dõi tôi 24/7, không bỏ sót miếng tôi gặm.

“Ngon không?” Anh hỏi.

Một hỏi đơn giản, tôi nghe như đang bị thẩm vấn. Tôi chỉ biết gật như gà mổ thóc.

“Tốt.” Anh nhếch môi, khóe miệng cong cong như thể vừa nghĩ trò đùa nào quái ác. “Mai mua tôi ba thế này.”

Chỉ với một nói, tôi từ kẻ được nhận cơm miễn phí, biến thành nô lệ đặt đồ ăn vòng chưa đầy 5 giây.

Đúng là đời không bữa cơm nào miễn phí, kể cả cơm .

Tôi nhìn cơm rỗng tay, lòng nặng trĩu như vừa bị nhân viên nhà mạng “tài khoản sắp hết dung lượng, muốn tiếp tục phải nạp thêm tiền”.

Đã thế, còn đứng dậy, thong thả rời đi, để nhắc nhẹ như gió nhưng nặng như :

“Nhớ bug đêm nay.”

Tôi ngồi đờ , nhìn màn hình máy tính chằng chịt lỗi code. tôi nảy một hỏi chua chát: “Liệu tôi đang nhầm một không? Một lạnh lùng đến mức coi tôi vừa là tester bug vừa là shipper cơm?”

thầm thật đúng là tự chuốc khổ. nói tình yêu như một cốc trà sữa, lúc ngọt ngào, uống mãi phát hiện toàn đá lạnh.

Nhưng khổ nỗi, tôi không tài nào dừng được . Anh như con bug hệ thống: fix phát sinh thêm lỗi, lạnh lùng tôi muốn tìm hiểu. Đúng là bệnh nặng.

Vậy là tối hôm đó, tôi vừa gõ bug, vừa âm thầm lên ứng dụng đặt đồ ăn, chọn ba cơm gà chiên giòn.

le”,”content”:”Chương 1 – Tổ Trưởng Mèo Con Fullstack”}],[“$”,”meta”,”10″,{“property”:”og:description”,”content”:”$1a”}],[“$”,”meta”,”11″,{“property”:”og:url”,”content”:”https://docxiu.net/stories/to-truong-va-meo-con-fullstack/1″}],[“$”,”meta”,”12″,{“property”:”og:image”,”content”:”https://pub-155adcc878c74ed5b976687edfd6b673.r2.dev/cover_image_thumb/to-truong-va-meo-con-fullstack.jpg”}],[“$”,”meta”,”13″,{“property”:”og:type”,”content”:”article”}],[“$”,”meta”,”14″,{“property”:”article:published_time”,”content”:”Mon Aug 18 2025 12:58:43 GMT+0000 (Coordinated Universal Time)”}],[“$”,”meta”,”15″,{“name”:”twitter:card”,”content”:”summary_large_image”}],[“$”,”meta”,”16″,{“name”:”twitter:title”,”content”:”Chương 1 – Tổ Trưởng Mèo Con Fullstack”}],[“$”,”meta”,”17″,{“name”:”twitter:description”,”content”:”$1b”}],[“$”,”meta”,”18″,{“name”:”twitter:image”,”content”:”https://pub-155adcc878c74ed5b976687edfd6b673.r2.dev/cover_image_thumb/to-truong-va-meo-con-fullstack.jpg”}],[“$”,”link”,”19″,{“rel”:”icon”,”href”:”/favicon.ico”,”type”:”image/x-icon”,”sizes”:”256×256″}]],”error”:null,”digest”:”$undefined”}
12:{“metadata”:”$18:metadata”,”error”:null,”digest”:”$undefined”}

Tùy chỉnh
Danh sách chương