7.
Tiêu Kỳ đến cũng không mang bao nghi thức long trọng gì, chỉ dắt mấy giám thân cận.
Vừa bước vào, hắn quét mắt nhìn ta, nhàn nhạt phun ra hai chữ:
“Phấn tục.”
Ta: •………•
Không loạn trận.
kế hoạch, ta cúi người hành lễ, trong đầu thì lẩm bẩm:
“A a a Hoàng thượng thật sự đến rồi!
May mà kỳ nguyệt sự chưa kịp báo lên. Lát nhất định phải tắt đèn, nào cũng phải làm cho xong chuyện!”
Hắn biết ta có nguyệt tín, ắt không chạm vào.
nhiên, Tiêu Kỳ trầm mắt nhìn ta một cái:
“Tố mỹ nhân, lên đi.”
Hắn nhàn nhã ngồi xuống bên bàn.
Ta nóng nảy bước lên:
“Hoàng thượng, thần thiếp hầu ngài nghỉ ngơi nhé.”
“Không vội.”
Hắn tùy tay nhặt một chữ viết trên bàn:
“Tố mỹ nhân thường ngày đọc những sách gì?”
Ta vừa định đáp thì nghe hắn thầm :
“Chữ viết này chẳng khác nào gà bới.”
Ta: ………
tĩnh, giữ vững!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng đọc sách gì đàng hoàng. Chỉ là trước kia khi huynh trưởng đọc sách, thần thiếp thích nghe lén ở góc tường, học vài câu, chứ cũng chẳng biết cụ thể là sách gì.”
Triều đại này coi trọng chuyện “nữ tử vô tài mới là đức”, ta tuyệt đối không thể để lộ chuyện từng đọc lòng Tam Tự Kinh hay Kinh Thi trong đầu.
Kết lại nghe hắn phỉ báng trong lòng:
“Đầu óc chẳng ra sao, chỉ giỏi nói khua môi múa mép.”
Ta: …
Không gì hết, đầu óc trống rỗng!
Tiêu Kỳ chậm đặt chữ về chỗ cũ:
“Tố mỹ nhân gần đây có tiếp xúc thứ gì đặc biệt? Hay ăn phải thứ gì lạ không?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vẫn ở điện Tiêu , cơm nước do ngự thiện phòng đưa đến.”
“Người lạ thì sao?”
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Hoàng thượng! Thần thiếp luôn giữ phận, không có việc gì tuyệt đối không bước ra khỏi điện Tiêu , càng không gặp bất cứ kẻ lạ mặt nào!”
Tiêu Kỳ ngả người lên án, ánh mắt lấp lánh tối sáng, trong lòng lại lặng ngắt không một tiếng động.
Hồi lâu sau, hắn nói:
“ lên đi.”
Rồi thong thả tiếp:
“Trẫm thấy sắc mặt nàng không tốt, hôm khác lại tới.”
— Qua cửa rồi!
Ta cố nhịn phấn khích, ngoài miệng thì làm bộ tủi thân:
“Hu hu, có phải thần thiếp lỡ nói sai gì không? Hay vừa rồi lộ sơ hở chỗ nào? Sao Hoàng thượng hỏi mấy câu đó xong liền bỏ đi? Nếu truyền ra ngoài rằng Hoàng thượng lật thẻ của ta mà chưa đầy khắc rời đi, mặt mũi ta biết giấu vào đâu hu hu…”
Trong lòng oán thán, ngoài mặt lại ra vẻ không nỡ, tiễn hắn ra ngoài.
Sắp ra đến cửa, thì…
Vì cái váy mới quá dài, bước chân ta vấp phải thềm.
Nói rồi, đời người không đắc ý quá sớm, càng đắc ý càng dễ gặp họa.
Họa của ta, chính là giây phút đó.
Ta loạng choạng ngã về phía trước, Tiêu Kỳ quay lại muốn đỡ, ngờ chính hắn cũng bị cửa vướng chân.
Rầm!
—Hắn ở trên, ta ở dưới, khớp khít hoàn hảo.
Vốn dĩ chẳng có gì.
Một cảnh tượng sến súa thường thấy trong phim thần tượng mà.
Chỉ là… ta nghe thấy tiếng lòng của hắn:
“Ừm… mềm thật.”
Ý thức ta còn nhanh hơn cả phản xạ, gào thét trong đầu:
“Chết tiệt đồ !!!”
8.
Ta quỳ thẳng cứng trước mặt Tiêu Kỳ, còn chút hơi tàn liều mạng giãy giụa:
“Hoàng thượng! Tất cả là lỗi của thần thiếp! Thần thiếp không mặc váy dài vậy! Không đi mà không nhìn đường!”
“Hoàng thượng có bị ngã đau chỗ nào không? Có cần gọi ngự y không?”
Ta đáng thương lau lệ, tội nghiệp vô cùng.
Tiêu Kỳ cầm một chén trà, đến cả lông mày cũng chẳng thèm nhướn nhìn ta lấy một cái.
Chỉ thong thả nhấp một ngụm, trong lòng im lìm không một gợn sóng.
“Tố mỹ nhân.”
Nửa ngày sau, hắn mới chậm mở miệng:
“‘Đồ ’ nghĩa là gì?”
Ta: ………
“…Là… là…”
Còn chưa kịp lắp bắp tìm đại một cái cớ, hắn liếc sang, khóe môi cong lên đầy âm hiểm:
“Còn cái câu ‘chó hoàng đế’ kia, gọi cũng thật độc đáo.”
Ta: ………………
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi…
“Bây giờ mới biết sợ sao? Trẫm tưởng Su mỹ nhân can đảm đến mức dám nhục mạ quân vương, lời nào cũng tiện miệng buông ra cơ đấy.”
Chết rồi c.h.ế.t rồi c.h.ế.t rồi c.h.ế.t rồi…
Hắn lại nói thêm mấy câu, ta cũng chẳng còn nghe rõ, đầu óc chỉ toàn một chữ “chết” xoay vòng vòng.
Sắc mặt hắn mỗi lúc một âm trầm, giọng lạnh lẽo rót thẳng vào tai:
“Sau này nàng có c.h.ế.t hay không Trẫm không biết, nếu còn dám ồn ào trong đầu Trẫm , Trẫm lập tức vặn cổ nàng xuống!”
Ta: !
Bị ép buộc, ta ngừng ngay màn “spam c.h.ế.t rồi” trong đầu.
“Hoàng thượng!”
Não vừa hoạt động trở lại, phản ứng đầu tiên của ta là ôm chặt đùi:
“Thần thiếp không cố ý… thần thiếp không dám !”
“Im miệng!”
Tiêu Kỳ đặt mạnh chén trà xuống bàn, quan tòa đập mạnh khánh gỗ.
Ta giật mình, lập tức câm nín.
“Không muốn chết?”
Ta vội lắc đầu.
“ không muốn chết, thì thành thật trả lời câu hỏi của Trẫm.”
9.
Sau một hồi, Tiêu Kỳ tra hỏi ta đến sạch sành sanh.
“Vậy ra hai lần trước không phải ta nhầm, mà thật là nàng đang bụng thầm mắng ta?”
“Là… là …”
“Cũng có nghĩa là trong lòng ta gì, nàng nghe thấy ?”
“Là… là vậy…”
“Bắt đầu từ khi nào?”
Mỗi lần ta đáp một tiếng “là”, gương mặt hắn lại đen thêm một phần. Đến câu này thì ta thật sự hoài nghi, liệu hắn có bóp cổ ta ngay tại chỗ không. Lưỡi ta cứ líu cả lại:
“Hai… hai năm trước…”
Bốp!— Hắn đập bàn, giận dữ đến run người. chỉ thoáng sau, hắn lại tĩnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt:
“Vậy thì, xem ra Tố mỹ nhân biết không ít mật của ta.”
“Thần thiếp… thần thiếp đầu óc không lanh lợi, nghe xong là quên mất ngay, thật sự…”
“Ồ? vừa mới nói chỉ nghe đọc sách mà có thể làuThi Kinh,Luận Ngữ?”
Ta: [ ……… ]
Giết người cũng chỉ đến , ta thấy mình sắp không chống đỡ nổi rồi.
Hắn lại đổi giọng:
“ Tố mỹ nhân có thể giấu kín mật suốt hai năm, chắc cũng là kẻ thông minh.”
Hắn đưa cặp mắt sáng rực lưu nhìn ta, giọng chậm :
“Muốn lập công chuộc tội không?”
Ta gật đầu liên tục.
“Qua đây.”
Hắn cười với ta.
Chó… à không! Ngươi nghe nhầm rồi! Ta cái gì cũng chưa nói nha!