Chương 3
                        
Ngày  hai sau đám cưới.
Nhà cũ của nhà họ Nam quy tắc nghiêm ngặt, bữa sáng luôn được dọn ra vào lúc bảy .
Khi tôi xuống lầu, Nam Kham đã ngồi ngay ngắn  bàn,  mặt tái nhợt.
“Mợ chủ đã dậy rồi sao?” Người làm cười, múc một muỗng súp yến sào vào  tôi: “Sáng nay, cậu Cả nói là cậu  đau đầu, nhà bếp đặc  hầm canh thiên ma.”
Tôi cúi đầu dùng thìa bạc khuấy yến sào, khóe môi suýt chút  thì không kìm được nụ cười. Tối qua hành hạ tôi đến hai giờ sáng, bây giờ giả vờ yếu  cho  xem?
Nam Kham liếc nhìn tôi, ngón tay dưới bàn của anh ta khều lòng bàn tay tôi. Tay tôi run lên, miếng há cảo pha lê mà tôi vừa gắp lên đã rơi trở lại đĩa sứ xanh, tạo thành tiếng lạch cạch, nước sốt b.ắ.n vào đôi đũa ngà.
“Ăn chậm .” Giọng anh ta nghe còn hơi khàn, nhưng khóe mắt lại ẩn chứa  cười.
Sau bữa ăn, tôi không đợi anh ta đứng dậy mà thẳng thừng đưa tay khoác lấy tay anh ta: “ mặt Nam Kham không tốt, con đỡ anh  về phòng nghỉ ngơi.”
Không đợi người khác lên tiếng, tôi vừa kéo vừa lôi anh ta lên lầu hai.
Cửa phòng vừa đóng lại, anh ta đã tựa vào cánh cửa mà ôm tôi vào lòng.
“Đừng làm loạn,” Anh ta đỏ hoe mắt, nghiến răng: “Tối nay có tiệc tối.”
Tôi nhón chân, hôn yết hầu anh ta: “ sau tiệc tối thì bù nhé?”
Nam Kham lầm  chửi rồi bóp lấy eo tôi mà hôn.
Không lâu sau, quần áo cả hai chúng tôi  đã xộc xệch. May mắn thay, tiếng gõ cửa của người làm kịp thời vang lên   ngoài: “Cậu chủ, đến giờ   rồi.”
Trán Nam Kham tựa vào trán tôi, lồng n.g.ự.c anh ta phập phồng kịch liệt. Mãi một lúc sau, anh ta mới hít sâu một cái mà chỉnh lại quần áo.
Khi mở cửa, bộ dạng của Nam Kham lại là cái  yếu , không chịu nổi một cơn gió đó. Anh ta bưng về một    bóng, tôi vừa ngửi mùi mà đã thấy  rồi.
Nam Kham ngửa đầu  cạn nó mà không chớp mắt lấy một cái, yết hầu lên xuống theo nhịp , ngay cả lông mày cũng không nhíu lại một chút nào.
“Anh…” Tôi đang định khen anh ta vài câu thì  nhiên bị anh ta túm chặt lấy cổ tay.
Nam Kham đóng cửa lại, ấn tôi lên tấm chăn gấm rồi lại hôn xuống. Vị  của  hòa lẫn  hương bạc hà  hơi thở của anh ta cuồn cuộn xâm chiếm khoang miệng tôi.
“ quá.” Tôi đẩy vai anh ta ra mà lầm , đầu lưỡi  đã tê dại hết cả.
Anh ta cắn nhẹ môi dưới của tôi, cười: “Ừm,  nên phải tìm chút ngọt.”
Còn chưa dứt lời thì nụ hôn đã lại rơi xuống…
Ngày  ba – ngày về nhà mẹ đẻ – đặc  đẹp trời.
Chín giờ, khi tôi về đến nhà thì thấy bố tôi đã pha sẵn trà, chuẩn bị nói mãi không ngừng. Kết quả là Nam Kham vừa đặt chân vào cửa thì đã vịn vào tủ giày ở lối vào mà khẽ ho. Tiếng ho càng lúc càng xé lòng xé phổi.
Tôi lén nhéo eo Nam Kham, bảo anh ta biết điểm dừng. Anh ta nắm ngược lấy tay tôi, mượn lực để đứng thẳng dậy, môi tái nhợt ở mức độ vừa vặn.
Bố tôi thấy  thì lập tức không ngồi yên được.  kéo tôi vào thư phòng, nói những lời mang hàm  sâu xa  thái độ thành khẩn: “Con gái à, thằng bé Nam Kham yếu , con phải chịu khó hơn một chút nhé.”
Tôi nghĩ đến sức chiến đấu tối qua của  đó mà suýt chút  thì sặc trà.
“Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc anh  thật tốt…”
Tôi còn chưa nói hết, Nam Kham ở cầu thang kịp thời ho khan, tay dùng khăn che miệng, dáng  như sắp thăng thiên bất cứ lúc nào.
Bố tôi xót xa đến mức thở dài.  quay người, lấy ra một chiếc thẻ   két sắt trong thư phòng rồi nhét nó vào tay tôi: “Con cầm lấy thẻ này, mua thêm đồ bổ cho con rể, đừng tiết kiệm!”
Tôi cầm thẻ. Khi kéo Nam Kham đến trung tâm thương mại thì anh ta đã chẳng còn dáng  ốm yếu lúc nãy  rồi. Thậm chí, anh ta còn hào hứng ngắm nghía những bộ vest trong tủ kính.
“Muốn mua gì?” Tôi lắc lắc chiếc thẻ trong tay, cố  trêu chọc anh ta: “Khu đồ bổ ở tầng hai, có muốn đi xem nhân sâm không?”
Nam Kham không đáp lời, ngón tay anh ta lướt trên một hàng cà vạt được làm bằng lụa tơ tằm. Những chiếc cà vạt có đủ màu , cái thì có màu xanh mực  hoa văn chìm, có cái thì dệt hoa màu rượu vang…
Nhưng anh ta lại dừng lại ở một chiếc cà vạt màu xám bạc. Chiếc cà vạt mỏng như cánh ve, phát ra  sáng mềm mại dưới  đèn, nhìn  đã thấy nó có trị giá không nhỏ.
“Mua cái này.” Anh ta cầm chiếc cà vạt lên,  nhiên cúi đầu, ghé sát vào tôi: “Tối nay trói em bằng cái này.”
Tôi như bị bỏng mà  ngột lùi lại nửa bước, má nóng bừng ngay tức thì. Đúng là trong đầu người đàn  này toàn những   tối!
Những vị khách qua lại ở xung quanh  đổ dồn  nhìn tò mò tới đây. Tôi ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, đưa tay bịt miệng anh ta: “Anh nói nhỏ !”
Nam Kham túm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi rồi nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay tôi: “Đỏ mặt cái gì? Tối qua đâu có thế này.”
Ngày  hai sau đám cưới.
Nhà cũ của nhà họ Nam quy tắc nghiêm ngặt, bữa sáng luôn được dọn ra vào lúc bảy .
Khi tôi xuống lầu, Nam Kham đã ngồi ngay ngắn  bàn,  mặt tái nhợt.
“Mợ chủ đã dậy rồi sao?” Người làm cười, múc một muỗng súp yến sào vào  tôi: “Sáng nay, cậu Cả nói là cậu  đau đầu, nhà bếp đặc  hầm canh thiên ma.”
Tôi cúi đầu dùng thìa bạc khuấy yến sào, khóe môi suýt chút  thì không kìm được nụ cười. Tối qua hành hạ tôi đến hai giờ sáng, bây giờ giả vờ yếu  cho  xem?
Nam Kham liếc nhìn tôi, ngón tay dưới bàn của anh ta khều lòng bàn tay tôi. Tay tôi run lên, miếng há cảo pha lê mà tôi vừa gắp lên đã rơi trở lại đĩa sứ xanh, tạo thành tiếng lạch cạch, nước sốt b.ắ.n vào đôi đũa ngà.
“Ăn chậm .” Giọng anh ta nghe còn hơi khàn, nhưng khóe mắt lại ẩn chứa  cười.
Sau bữa ăn, tôi không đợi anh ta đứng dậy mà thẳng thừng đưa tay khoác lấy tay anh ta: “ mặt Nam Kham không tốt, con đỡ anh  về phòng nghỉ ngơi.”
Không đợi người khác lên tiếng, tôi vừa kéo vừa lôi anh ta lên lầu hai.
Cửa phòng vừa đóng lại, anh ta đã tựa vào cánh cửa mà ôm tôi vào lòng.
“Đừng làm loạn,” Anh ta đỏ hoe mắt, nghiến răng: “Tối nay có tiệc tối.”
Tôi nhón chân, hôn yết hầu anh ta: “ sau tiệc tối thì bù nhé?”
Nam Kham lầm  chửi rồi bóp lấy eo tôi mà hôn.
Không lâu sau, quần áo cả hai chúng tôi  đã xộc xệch. May mắn thay, tiếng gõ cửa của người làm kịp thời vang lên   ngoài: “Cậu chủ, đến giờ   rồi.”
Trán Nam Kham tựa vào trán tôi, lồng n.g.ự.c anh ta phập phồng kịch liệt. Mãi một lúc sau, anh ta mới hít sâu một cái mà chỉnh lại quần áo.
Khi mở cửa, bộ dạng của Nam Kham lại là cái  yếu , không chịu nổi một cơn gió đó. Anh ta bưng về một    bóng, tôi vừa ngửi mùi mà đã thấy  rồi.
Nam Kham ngửa đầu  cạn nó mà không chớp mắt lấy một cái, yết hầu lên xuống theo nhịp , ngay cả lông mày cũng không nhíu lại một chút nào.
“Anh…” Tôi đang định khen anh ta vài câu thì  nhiên bị anh ta túm chặt lấy cổ tay.
Nam Kham đóng cửa lại, ấn tôi lên tấm chăn gấm rồi lại hôn xuống. Vị  của  hòa lẫn  hương bạc hà  hơi thở của anh ta cuồn cuộn xâm chiếm khoang miệng tôi.
“ quá.” Tôi đẩy vai anh ta ra mà lầm , đầu lưỡi  đã tê dại hết cả.
Anh ta cắn nhẹ môi dưới của tôi, cười: “Ừm,  nên phải tìm chút ngọt.”
Còn chưa dứt lời thì nụ hôn đã lại rơi xuống…
Ngày  ba – ngày về nhà mẹ đẻ – đặc  đẹp trời.
Chín giờ, khi tôi về đến nhà thì thấy bố tôi đã pha sẵn trà, chuẩn bị nói mãi không ngừng. Kết quả là Nam Kham vừa đặt chân vào cửa thì đã vịn vào tủ giày ở lối vào mà khẽ ho. Tiếng ho càng lúc càng xé lòng xé phổi.
Tôi lén nhéo eo Nam Kham, bảo anh ta biết điểm dừng. Anh ta nắm ngược lấy tay tôi, mượn lực để đứng thẳng dậy, môi tái nhợt ở mức độ vừa vặn.
Bố tôi thấy  thì lập tức không ngồi yên được.  kéo tôi vào thư phòng, nói những lời mang hàm  sâu xa  thái độ thành khẩn: “Con gái à, thằng bé Nam Kham yếu , con phải chịu khó hơn một chút nhé.”
Tôi nghĩ đến sức chiến đấu tối qua của  đó mà suýt chút  thì sặc trà.
“Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc anh  thật tốt…”
Tôi còn chưa nói hết, Nam Kham ở cầu thang kịp thời ho khan, tay dùng khăn che miệng, dáng  như sắp thăng thiên bất cứ lúc nào.
Bố tôi xót xa đến mức thở dài.  quay người, lấy ra một chiếc thẻ   két sắt trong thư phòng rồi nhét nó vào tay tôi: “Con cầm lấy thẻ này, mua thêm đồ bổ cho con rể, đừng tiết kiệm!”
Tôi cầm thẻ. Khi kéo Nam Kham đến trung tâm thương mại thì anh ta đã chẳng còn dáng  ốm yếu lúc nãy  rồi. Thậm chí, anh ta còn hào hứng ngắm nghía những bộ vest trong tủ kính.
“Muốn mua gì?” Tôi lắc lắc chiếc thẻ trong tay, cố  trêu chọc anh ta: “Khu đồ bổ ở tầng hai, có muốn đi xem nhân sâm không?”
Nam Kham không đáp lời, ngón tay anh ta lướt trên một hàng cà vạt được làm bằng lụa tơ tằm. Những chiếc cà vạt có đủ màu , cái thì có màu xanh mực  hoa văn chìm, có cái thì dệt hoa màu rượu vang…
Nhưng anh ta lại dừng lại ở một chiếc cà vạt màu xám bạc. Chiếc cà vạt mỏng như cánh ve, phát ra  sáng mềm mại dưới  đèn, nhìn  đã thấy nó có trị giá không nhỏ.
“Mua cái này.” Anh ta cầm chiếc cà vạt lên,  nhiên cúi đầu, ghé sát vào tôi: “Tối nay trói em bằng cái này.”
Tôi như bị bỏng mà  ngột lùi lại nửa bước, má nóng bừng ngay tức thì. Đúng là trong đầu người đàn  này toàn những   tối!
Những vị khách qua lại ở xung quanh  đổ dồn  nhìn tò mò tới đây. Tôi ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, đưa tay bịt miệng anh ta: “Anh nói nhỏ !”
Nam Kham túm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi rồi nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay tôi: “Đỏ mặt cái gì? Tối qua đâu có thế này.”