Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Thái tử miệng lưỡi cay độc, đến khóc tám vị đại thần trong triều.

Hoàng đế nổi giận, phạt hắn phải cưới ta – một nữ tử câm.

thân một tháng, nàng chưa nói với ta lấy một câu. Nàng muốn lấy lạnh nhạt đối đãi ta phải chăng?”

“Phía tây có Vương gia, mỗi ngày đều hôn thê tử của hắn. Ta mặc kệ, nàng cũng phải hôn ta.”

“Không cần nàng nói, ta biết nàng thầm mến ta rồi.”

“Thái tử phi, bộ dạng nàng lạnh mặt không nói lời … thật ngầu!”

“Được rồi, lần nữa… không nói tức là ngầm thừa nhận.”

Ta trợn tròn mắt, một cước đá hắn lăn khỏi giường: “Cút…”

Thái tử lại mừng : “Thì ra nàng câm chỉ là giả vờ!”

———–

Thương Lẫm xiêm y xộc xệch, vai lộ đầy vết đỏ hồng.

Hắn đường hoàng đứng dậy: “Đến cả phu quân của mình nàng cũng gạt!”

Giây sau, hắn chu môi: “Cần phải có một cái hôn dỗ được.”

Ta: ……

“Không… không cần dỗ…” – giọng ta khàn khàn bật ra.

Thương Lẫm bước tới, hôn “chụt” lên má ta: “Vậy ta dỗ nàng.”

“Thái tử phi, nàng có thể nói, ta thật mừng.”

Hắn cười sáng , lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện.

Ánh mắt ta chạm vào đôi con ngươi lấp lánh , tim khẽ rẩy.

Dường như thiên hạ này, chỉ có hắn là vì ta mà mừng.

———

Một năm .

Ta vẫn chỉ là cô nương nông, vải lam lũ, ngày ngày hầu hạ mẫu thân nằm liệt.

Bỗng một ngày, có đoàn người ập đến.

Bọn họ bảo, ta là tiểu thư thất lạc năm của Hầu phủ, tới rước ta hồi môn.

Bà v.ú mắt lệ rưng rưng: “Đại tiểu thư mừng đến mức chẳng nên lời sao.”

Kỳ thực không phải.

Ta chẳng nói gì – bởi ta là một kẻ câm.

Vào phủ, ta trong khoảnh khắc hóa thân tiểu thư khuê các.

Tưởng tìm được thân nhân yêu thương mình.

Nhưng khi mẹ ruột nhìn thấy ta là một kẻ câm… ánh sáng trong mắt bà tức khắc vụt tắt.

Ánh mắt , ta thấy ở rất người.

Mẫu thân kéo bàn tay thiếu nữ bên cạnh, xiêm la rực , khí chất đoan trang:

“Bảo Châu, muội muội con không biết nói, con phải chăm sóc hơn.”

Bảo Châu mỉm cười, khoác tay ta thân mật, nhưng trong ống tay lại bấu mạnh vào da thịt ta.

Ta chỉ biết cau mày chịu đau, không lời.

Nàng ta ngọt ngào cười:

“Tất , con sẽ chăm sóc cho muội muội thật tốt.”

Nàng lại che miệng khẽ :

“Ôi chao, suýt quên, muội muội đổi tên Bảo Thục rồi.”

“Vốn dĩ cái tên Bảo Châu này là của muội, nhưng ta dùng mười sáu năm, muội chắc không tâm mà nhường lại cho ta chứ?”

Cơn đau khiến ta đẩy nàng ra.

kêu kinh hãi vang lên.

Bảo Châu té xuống đất, mắt đỏ hoe, nhào vào lòng mẫu thân.

“Bảo Thục, chuyện bị trao nhầm năm xưa phải lỗi Bảo Châu, sao con lại giận cá c.h.é.m thớt vào ?”

chẳng nợ gì con cả! Đừng có vô lý…”

“Đêm nay phạt con không được cơm, phải xin lỗi tỷ tỷ.”

Mẫu thân liếc ta một cái lạnh lùng, liền dìu Bảo Châu rời đi.

Ngay cả khi ta xắn tay muốn giải thích, cũng không buồn nghe.

Tim ta thắt lại.

Không ngờ , vẫn chẳng được một bữa cơm no.

———–

Trong phủ, ai cũng né tránh ta.

Chỉ vì Bảo Châu nói ta là kẻ câm.

Người ta lắm mồm lắm miệng, lỡ động vào nỗi đau của ta.

Ta ngẩng lên nhìn nàng ta.

thực trong cả , chỉ mình nàng lắm lời, mà lại toàn chọc trúng chỗ đau ta.

Sao nàng không câm đi cho rồi?

Nhưng ta chẳng nói, chỉ cắm cúi cơm.

Kệ thôi, được no là phúc.

Cứ coi lời nàng như gió thoảng…

“Phụt—”

Bảo Châu sắc mặt tái mét.

“Phụt phụt—”

Mặt nàng càng trắng bệch.

“Phụt phụt phụt—”

Bảo Châu chạy trối chết.

Hừ, lời nàng đúng là… đánh rắm.

————

Lần gặp Thương Lẫm là ở yến tiệc ngắm hoa.

Người ta đều bảo Thái tử ai nấy ghét.

Đặc biệt là đám tiểu thư quý tộc.

Cả kinh , không cô nương ưa hắn.

Ta khó hiểu – hắn tuấn mỹ đến độ mê hoặc, sao lại bị ghét?

Mãi cho đến khi hắn đối mặt một vị tiểu thư ném khăn tay cho mình:

“Ngươi mắc chứng rẩy sao? Có bệnh thì đi trị đi!”

“Không bệnh thì làm chi? Quăng rác bừa bãi?”

“Tặc, bệnh thì còn có thuốc, phẩm hạnh hỏng thì cả đời tan nát!”

Tiểu thư kia nước mắt lưng tròng, che mặt bỏ chạy.

Hắn thật sự quá…

Ta tò mò nhìn kỹ – ôi, người bị kia chính là Bảo Châu!

thật yêu làm sao!

Tin đồn chẳng tin.

Thương Lẫm tiến lại gần:

“Tiểu thư này, lén nhìn người khác thật chẳng phải quân tử…”

Ánh mắt chạm phải ta, hắn khẽ hít vào:

“Tiểu nhân mắt mù không biết núi Thái Sơn, xin hỏi tiểu thư cao danh quý tánh?”

Ta: ???

Ta quay lưng bỏ đi, hắn chặn lại:

“Nàng không nói nghĩa là sao?”

“Chẳng lẽ ta không đủ anh tuấn tiêu sái phong lưu, không xứng biết danh tính nàng?”

Bất đắc dĩ, ta chỉ tay xuống bãi cỏ, xoay người rời đi.

Thương Lẫm đứng ngẩn ngơ, gãi :

“Thảo?”

“Thảo! Nàng đang chửi ta!”

———–

Sau khi trở phủ.

khóc từ ấm nước của Bảo Châu còn chưa dứt.

Lại vang lên một khóc khác.

Phụ thân hạ triều trở .

Ông che mặt nức nở, hòa cùng Bảo Châu tấu lên một khúc bi ai.

“Ta cũng chẳng muốn khóc, nhưng thái tử thật quá quắt!”

“Hắn dám ta là kiếp chuyên nịnh hót, xu nịnh vỗ m.ô.n.g ngựa! Ta nịnh hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng chính là thích nghe ta nịnh!”

“Huhuhu… thái tử còn tra ra ta bếp, mặt văn võ bá quan nói ta giỏi nhất là… lắc chảo!”

“Khốn kiếp! Hắn lôi hết gốc rễ ta ra, mặt mũi ta còn chứ!”

Bảo Châu ôm lấy ông, khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Mẫu thân hết dỗ người này, lại dỗ người kia.

Bận rộn vô cùng.

Đợi lúc khóc xong chắc cũng đến giờ dùng bữa.

Thái tử miệng lưỡi cay độc, đến khóc tám vị đại thần trong triều.

Hoàng đế nổi giận, phạt hắn phải cưới ta – một nữ tử câm.

thân một tháng, nàng chưa nói với ta lấy một câu. Nàng muốn lấy lạnh nhạt đối đãi ta phải chăng?”

“Phía tây có Vương gia, mỗi ngày đều hôn thê tử của hắn. Ta mặc kệ, nàng cũng phải hôn ta.”

“Không cần nàng nói, ta biết nàng thầm mến ta rồi.”

“Thái tử phi, bộ dạng nàng lạnh mặt không nói lời … thật ngầu!”

“Được rồi, lần nữa… không nói tức là ngầm thừa nhận.”

Ta trợn tròn mắt, một cước đá hắn lăn khỏi giường: “Cút…”

Thái tử lại mừng : “Thì ra nàng câm chỉ là giả vờ!”

———–

Thương Lẫm xiêm y xộc xệch, vai lộ đầy vết đỏ hồng.

Hắn đường hoàng đứng dậy: “Đến cả phu quân của mình nàng cũng gạt!”

Giây sau, hắn chu môi: “Cần phải có một cái hôn dỗ được.”

Ta: ……

“Không… không cần dỗ…” – giọng ta khàn khàn bật ra.

Thương Lẫm bước tới, hôn “chụt” lên má ta: “Vậy ta dỗ nàng.”

“Thái tử phi, nàng có thể nói, ta thật mừng.”

Hắn cười sáng , lúm đồng tiền thoắt ẩn hiện.

Ánh mắt ta chạm vào đôi con ngươi lấp lánh , tim khẽ rẩy.

Dường như thiên hạ này, chỉ có hắn là vì ta mà mừng.

———

Một năm .

Ta vẫn chỉ là cô nương nông, vải lam lũ, ngày ngày hầu hạ mẫu thân nằm liệt.

Bỗng một ngày, có đoàn người ập đến.

Bọn họ bảo, ta là tiểu thư thất lạc năm của Hầu phủ, tới rước ta hồi môn.

Bà v.ú mắt lệ rưng rưng: “Đại tiểu thư mừng đến mức chẳng nên lời sao.”

Kỳ thực không phải.

Ta chẳng nói gì – bởi ta là một kẻ câm.

Vào phủ, ta trong khoảnh khắc hóa thân tiểu thư khuê các.

Tưởng tìm được thân nhân yêu thương mình.

Nhưng khi mẹ ruột nhìn thấy ta là một kẻ câm… ánh sáng trong mắt bà tức khắc vụt tắt.

Ánh mắt , ta thấy ở rất người.

Mẫu thân kéo bàn tay thiếu nữ bên cạnh, xiêm la rực , khí chất đoan trang:

“Bảo Châu, muội muội con không biết nói, con phải chăm sóc hơn.”

Bảo Châu mỉm cười, khoác tay ta thân mật, nhưng trong ống tay lại bấu mạnh vào da thịt ta.

Ta chỉ biết cau mày chịu đau, không lời.

Nàng ta ngọt ngào cười:

“Tất , con sẽ chăm sóc cho muội muội thật tốt.”

Nàng lại che miệng khẽ :

“Ôi chao, suýt quên, muội muội đổi tên Bảo Thục rồi.”

“Vốn dĩ cái tên Bảo Châu này là của muội, nhưng ta dùng mười sáu năm, muội chắc không tâm mà nhường lại cho ta chứ?”

Cơn đau khiến ta đẩy nàng ra.

kêu kinh hãi vang lên.

Bảo Châu té xuống đất, mắt đỏ hoe, nhào vào lòng mẫu thân.

“Bảo Thục, chuyện bị trao nhầm năm xưa phải lỗi Bảo Châu, sao con lại giận cá c.h.é.m thớt vào ?”

chẳng nợ gì con cả! Đừng có vô lý…”

“Đêm nay phạt con không được cơm, phải xin lỗi tỷ tỷ.”

Mẫu thân liếc ta một cái lạnh lùng, liền dìu Bảo Châu rời đi.

Ngay cả khi ta xắn tay muốn giải thích, cũng không buồn nghe.

Tim ta thắt lại.

Không ngờ , vẫn chẳng được một bữa cơm no.

———–

Trong phủ, ai cũng né tránh ta.

Chỉ vì Bảo Châu nói ta là kẻ câm.

Người ta lắm mồm lắm miệng, lỡ động vào nỗi đau của ta.

Ta ngẩng lên nhìn nàng ta.

thực trong cả , chỉ mình nàng lắm lời, mà lại toàn chọc trúng chỗ đau ta.

Sao nàng không câm đi cho rồi?

Nhưng ta chẳng nói, chỉ cắm cúi cơm.

Kệ thôi, được no là phúc.

Cứ coi lời nàng như gió thoảng…

“Phụt—”

Bảo Châu sắc mặt tái mét.

“Phụt phụt—”

Mặt nàng càng trắng bệch.

“Phụt phụt phụt—”

Bảo Châu chạy trối chết.

Hừ, lời nàng đúng là… đánh rắm.

————

Lần gặp Thương Lẫm là ở yến tiệc ngắm hoa.

Người ta đều bảo Thái tử ai nấy ghét.

Đặc biệt là đám tiểu thư quý tộc.

Cả kinh , không cô nương ưa hắn.

Ta khó hiểu – hắn tuấn mỹ đến độ mê hoặc, sao lại bị ghét?

Mãi cho đến khi hắn đối mặt một vị tiểu thư ném khăn tay cho mình:

“Ngươi mắc chứng rẩy sao? Có bệnh thì đi trị đi!”

“Không bệnh thì làm chi? Quăng rác bừa bãi?”

“Tặc, bệnh thì còn có thuốc, phẩm hạnh hỏng thì cả đời tan nát!”

Tiểu thư kia nước mắt lưng tròng, che mặt bỏ chạy.

Hắn thật sự quá…

Ta tò mò nhìn kỹ – ôi, người bị kia chính là Bảo Châu!

thật yêu làm sao!

Tin đồn chẳng tin.

Thương Lẫm tiến lại gần:

“Tiểu thư này, lén nhìn người khác thật chẳng phải quân tử…”

Ánh mắt chạm phải ta, hắn khẽ hít vào:

“Tiểu nhân mắt mù không biết núi Thái Sơn, xin hỏi tiểu thư cao danh quý tánh?”

Ta: ???

Ta quay lưng bỏ đi, hắn chặn lại:

“Nàng không nói nghĩa là sao?”

“Chẳng lẽ ta không đủ anh tuấn tiêu sái phong lưu, không xứng biết danh tính nàng?”

Bất đắc dĩ, ta chỉ tay xuống bãi cỏ, xoay người rời đi.

Thương Lẫm đứng ngẩn ngơ, gãi :

“Thảo?”

“Thảo! Nàng đang chửi ta!”

———–

Sau khi trở phủ.

khóc từ ấm nước của Bảo Châu còn chưa dứt.

Lại vang lên một khóc khác.

Phụ thân hạ triều trở .

Ông che mặt nức nở, hòa cùng Bảo Châu tấu lên một khúc bi ai.

“Ta cũng chẳng muốn khóc, nhưng thái tử thật quá quắt!”

“Hắn dám ta là kiếp chuyên nịnh hót, xu nịnh vỗ m.ô.n.g ngựa! Ta nịnh hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng chính là thích nghe ta nịnh!”

“Huhuhu… thái tử còn tra ra ta bếp, mặt văn võ bá quan nói ta giỏi nhất là… lắc chảo!”

“Khốn kiếp! Hắn lôi hết gốc rễ ta ra, mặt mũi ta còn chứ!”

Bảo Châu ôm lấy ông, khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Mẫu thân hết dỗ người này, lại dỗ người kia.

Bận rộn vô cùng.

Đợi lúc khóc xong chắc cũng đến giờ dùng bữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương