Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Phụ thân khóc xong.

Chợt thấy bản thân cũng chẳng phải người bị thái tử mắng thảm nhất.

Ông nhoẻn cười.

Song chưa kịp vui, nụ cười đã tắt.

Bởi vì thánh chỉ đến rồi.

Thái giám ê a đọc cả một tràng.

Trong đầu ta chỉ còn chữ: đói quá.

Mãi đến khi mọi người cùng quay sang nhìn ta.

“Nhị tiểu thư, tiếp chỉ đi.”

Ta chỉ vào mình, mặt ngơ ngác.

Ta? Tiếp chỉ?

Chuyện đẹp lại rơi xuống đầu ta ư?

Vừa nhìn vào thánh chỉ, quả là chuyện thật.

Ta được chọn làm Thái tử phi, hihi.

Phụ thân thở dài: “ thái tử mắng khóc tám vị triều thần, hoàng thượng nói phải phạt hắn cưới một kẻ câm.”

“Không ngờ, kẻ đó lại là đứa câm nhà ta.”

Ta: không còn hihi nữa.

6

Cả phủ trong ngày đó đều chìm trong bầu không khí nặng nề.

Ai không biết còn tưởng nghe được tin dữ.

Phụ thân với thái tử vốn như nước với lửa, giờ phút chốc thành thân .

Ngày ngày gặp mặt, e rằng sẽ bị hắn mắng cho thê thảm .

Bảo Châu thì như tro tàn, chỉ hận bản thân không phải là người câm.

Nàng cầm chén nước sôi, định đổ xuống cổ họng.

May thay, nàng sợ đau, nên thôi.

Mẫu thân thì dĩ dỗ dành ái nữ.

buộc nàng vào bên hông mình cho yên tâm.

Cả ba người đều u sầu, đến cơm cũng chẳng đụng.

Chỉ lợi cho ta, ăn sạch.

Rất nhanh, hôn lễ đến.

Ta ngồi trên , bụng đói đến dán sát lưng.

Lần mò được mấy quả nhãn khô, đỏ trên , lén ăn lấy ăn để.

Bỗng khăn trùm bị vén lên.

Là Thương Lận.

Hắn khẽ cười, cướp quả trong tay ta, bỏ vào mình.

“Đói thì không nói, để ta sai người chuẩn bị?”

Hắn nhai nhồm nhoàm, bỗng dừng lại: “À, quên, nàng là người câm.”

Hắn an ủi: “Không , không nói được cũng chẳng hề chi, miễn có mở ăn cơm là rồi.”

Ta chớp mắt, quả đúng vậy.

Hắn lại cười: “Nàng mắng ai thì nói với ta.”

“Nàng chỉ tay, ta sẽ mắng thay!”

Ta lại chớp mắt.

Hắn gãi đầu, khó hiểu: “Lần trước vì nàng lại mắng ta?”

“Có phải vì ta hung với tỷ tỷ nàng không?”

Đôi tai hắn đỏ lựng: “Thật ra ta không hề hung dữ, với thái tử phi, ta sẽ dịu .”

Khóe ta khẽ cong, viết vào lòng bàn tay hắn: [ ta là ].

So với Bảo Thục, ta .

Bởi đó là chính ta đặt cho mình.

Còn Bảo Thục, là người khác cưỡng ép mà thôi.

Thương Lận ngẩn ra, mặt đỏ bừng: “Thì ra là thế…”

“Từ , ta sẽ gọi nàng là .”

Ta gật đầu khẽ khàng.

Hắn cong môi, đút cho ta một quả .

Ánh mắt hắn lấp lánh, hít sâu: “Vậy thì chúng ta… sớm quý tử…”

Hắn vội nhắm mắt: “Không! Ý ta là… sớm đi nghỉ!”

Ta gượng gạo gật đầu.

Trong đầu lại vang lên bà già ở quê:

Phải hôn môi mới được con.

Hắn… hôn ta ư?

Ánh mắt ta lướt qua đôi môi hắn.

Đỏ mọng, đầy đặn.

Yết hầu hắn lăn nhẹ, cúi xuống ngậm lấy môi ta.

Ta mở to mắt. Ối, ta sắp có con rồi!

Hắn đỡ lấy vai, ép ta nằm xuống .

“Ta không hề hung dữ, ta rất dịu .”

Câu đó vừa buông, ta đã biết hắn gạt ta.

Rõ ràng vừa hung vừa gấp.

Chẳng chút dịu .

Không chỉ hắn lừa ta.

Mà cả bà già ở quê cũng lừa ta.

Đã bảo chỉ hôn môi là có con mà?

7

Tuy ta là kẻ câm,

song vẫn có bật ra vài tiếng rên nghẹn.

Thái tử điện hạ, Thương Lẫm, lại vui chẳng biết .

“Thái tử phi, tiếng của nàng dễ nghe lắm. Nàng có khẽ gọi ta được không?”

Ta: ???

“Thái tử phi ngoan lắm, chẳng hề kháng cự.”

Ta đã kháng cự, chỉ là bị hắn đè phục.

“Thái tử phi, nàng chưa?”

“Không đáp , tức là chưa .”

Ta: …

8

Ngày sau.

Ta chống lưng, bĩu môi trừng hắn.

Thương Lẫm đỏ mặt, lấy tay che đi:

“Thái tử phi, chớ nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình ấy ”

“Người ta sẽ xấu hổ đó ”

“Trời vừa sáng, làm chuyện ấy, chẳng hợp lắm đâu ”

“Thôi được, để đêm rồi hẵng hay. Không nói tức là đã đồng ý rồi.”

Ta: ???

Ta đã đồng ý gì vậy?

Vì phải vào cung thỉnh an Hoàng hậu, chúng ta không chậm trễ.

Trên đường, lòng ta như lửa đốt, Thương Lẫm siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dịu giọng an ủi:

“Mẫu hậu ta, chỉ là ấm trà Long Tĩnh năm tám , một bình lão trà xanh, chớ sợ.”

Ta: …

Nghe vậy, lòng ta lại run .

Hoàng hậu ngồi cao trên điện, chỉ khẽ nhướng mi nhìn ta:

“Nghe nói ngươi là kẻ câm, điểm ấy cũng coi như hợp với Thái tử.”

Một người câm, một kẻ lắm mồm. Quả là đôi xứng lạ.

Thương Lẫm vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Mẫu hậu, xin chớ cậy quan tài mà xì hơi, làm ra vẻ âm dương quái khí.”

“Hôn sự này do phụ hoàng ban, ta cùng Thái tử phi đương là trời một cặp.”

“Hay mẫu hậu lấy làm ghen vì Vệ đã mươi ba tuổi vẫn chưa thành thân?”

“Chuyện ấy dễ thôi. khác để phụ hoàng ban hôn cho hắn là được.”

“Đôi mắt Vệ thì sáng quắc, cứ nhìn chằm chằm vào ta. Chi bằng ban cho hắn một cô nương mù, xem ra thêm xứng đôi.”

Vệ vốn là con ruột của Hoàng hậu.

Ta không bật cười.

Là Thái tử phi, ta phải đoan trang.

Hạt tràng hạt trong tay Hoàng hậu xoay nhanh, gương mặt lộ vẻ giận dữ:

“Vô lễ! Ngươi nói với bổn cung như thế ư?”

Ta run rẩy, khuỵu gối toan quỳ.

Thương Lẫm đỡ chặt:

“Có ta đây, nàng không cần phải quỳ trước bà ta.”

Lòng bàn tay hắn nóng hầm hập, đến mức khiến mắt ta như sắp rơi lệ.

Phụ thân khóc xong.

Chợt thấy bản thân cũng chẳng phải người bị thái tử mắng thảm nhất.

Ông nhoẻn cười.

Song chưa kịp vui, nụ cười đã tắt.

Bởi vì thánh chỉ đến rồi.

Thái giám ê a đọc cả một tràng.

Trong đầu ta chỉ còn chữ: đói quá.

Mãi đến khi mọi người cùng quay sang nhìn ta.

“Nhị tiểu thư, tiếp chỉ đi.”

Ta chỉ vào mình, mặt ngơ ngác.

Ta? Tiếp chỉ?

Chuyện đẹp lại rơi xuống đầu ta ư?

Vừa nhìn vào thánh chỉ, quả là chuyện thật.

Ta được chọn làm Thái tử phi, hihi.

Phụ thân thở dài: “ thái tử mắng khóc tám vị triều thần, hoàng thượng nói phải phạt hắn cưới một kẻ câm.”

“Không ngờ, kẻ đó lại là đứa câm nhà ta.”

Ta: không còn hihi nữa.

6

Cả phủ trong ngày đó đều chìm trong bầu không khí nặng nề.

Ai không biết còn tưởng nghe được tin dữ.

Phụ thân với thái tử vốn như nước với lửa, giờ phút chốc thành thân .

Ngày ngày gặp mặt, e rằng sẽ bị hắn mắng cho thê thảm .

Bảo Châu thì như tro tàn, chỉ hận bản thân không phải là người câm.

Nàng cầm chén nước sôi, định đổ xuống cổ họng.

May thay, nàng sợ đau, nên thôi.

Mẫu thân thì dĩ dỗ dành ái nữ.

buộc nàng vào bên hông mình cho yên tâm.

Cả ba người đều u sầu, đến cơm cũng chẳng đụng.

Chỉ lợi cho ta, ăn sạch.

Rất nhanh, hôn lễ đến.

Ta ngồi trên , bụng đói đến dán sát lưng.

Lần mò được mấy quả nhãn khô, đỏ trên , lén ăn lấy ăn để.

Bỗng khăn trùm bị vén lên.

Là Thương Lận.

Hắn khẽ cười, cướp quả trong tay ta, bỏ vào mình.

“Đói thì không nói, để ta sai người chuẩn bị?”

Hắn nhai nhồm nhoàm, bỗng dừng lại: “À, quên, nàng là người câm.”

Hắn an ủi: “Không , không nói được cũng chẳng hề chi, miễn có mở ăn cơm là rồi.”

Ta chớp mắt, quả đúng vậy.

Hắn lại cười: “Nàng mắng ai thì nói với ta.”

“Nàng chỉ tay, ta sẽ mắng thay!”

Ta lại chớp mắt.

Hắn gãi đầu, khó hiểu: “Lần trước vì nàng lại mắng ta?”

“Có phải vì ta hung với tỷ tỷ nàng không?”

Đôi tai hắn đỏ lựng: “Thật ra ta không hề hung dữ, với thái tử phi, ta sẽ dịu .”

Khóe ta khẽ cong, viết vào lòng bàn tay hắn: [ ta là ].

So với Bảo Thục, ta .

Bởi đó là chính ta đặt cho mình.

Còn Bảo Thục, là người khác cưỡng ép mà thôi.

Thương Lận ngẩn ra, mặt đỏ bừng: “Thì ra là thế…”

“Từ , ta sẽ gọi nàng là .”

Ta gật đầu khẽ khàng.

Hắn cong môi, đút cho ta một quả .

Ánh mắt hắn lấp lánh, hít sâu: “Vậy thì chúng ta… sớm quý tử…”

Hắn vội nhắm mắt: “Không! Ý ta là… sớm đi nghỉ!”

Ta gượng gạo gật đầu.

Trong đầu lại vang lên bà già ở quê:

Phải hôn môi mới được con.

Hắn… hôn ta ư?

Ánh mắt ta lướt qua đôi môi hắn.

Đỏ mọng, đầy đặn.

Yết hầu hắn lăn nhẹ, cúi xuống ngậm lấy môi ta.

Ta mở to mắt. Ối, ta sắp có con rồi!

Hắn đỡ lấy vai, ép ta nằm xuống .

“Ta không hề hung dữ, ta rất dịu .”

Câu đó vừa buông, ta đã biết hắn gạt ta.

Rõ ràng vừa hung vừa gấp.

Chẳng chút dịu .

Không chỉ hắn lừa ta.

Mà cả bà già ở quê cũng lừa ta.

Đã bảo chỉ hôn môi là có con mà?

7

Tuy ta là kẻ câm,

song vẫn có bật ra vài tiếng rên nghẹn.

Thái tử điện hạ, Thương Lẫm, lại vui chẳng biết .

“Thái tử phi, tiếng của nàng dễ nghe lắm. Nàng có khẽ gọi ta được không?”

Ta: ???

“Thái tử phi ngoan lắm, chẳng hề kháng cự.”

Ta đã kháng cự, chỉ là bị hắn đè phục.

“Thái tử phi, nàng chưa?”

“Không đáp , tức là chưa .”

Ta: …

8

Ngày sau.

Ta chống lưng, bĩu môi trừng hắn.

Thương Lẫm đỏ mặt, lấy tay che đi:

“Thái tử phi, chớ nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình ấy ”

“Người ta sẽ xấu hổ đó ”

“Trời vừa sáng, làm chuyện ấy, chẳng hợp lắm đâu ”

“Thôi được, để đêm rồi hẵng hay. Không nói tức là đã đồng ý rồi.”

Ta: ???

Ta đã đồng ý gì vậy?

Vì phải vào cung thỉnh an Hoàng hậu, chúng ta không chậm trễ.

Trên đường, lòng ta như lửa đốt, Thương Lẫm siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dịu giọng an ủi:

“Mẫu hậu ta, chỉ là ấm trà Long Tĩnh năm tám , một bình lão trà xanh, chớ sợ.”

Ta: …

Nghe vậy, lòng ta lại run .

Hoàng hậu ngồi cao trên điện, chỉ khẽ nhướng mi nhìn ta:

“Nghe nói ngươi là kẻ câm, điểm ấy cũng coi như hợp với Thái tử.”

Một người câm, một kẻ lắm mồm. Quả là đôi xứng lạ.

Thương Lẫm vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Mẫu hậu, xin chớ cậy quan tài mà xì hơi, làm ra vẻ âm dương quái khí.”

“Hôn sự này do phụ hoàng ban, ta cùng Thái tử phi đương là trời một cặp.”

“Hay mẫu hậu lấy làm ghen vì Vệ đã mươi ba tuổi vẫn chưa thành thân?”

“Chuyện ấy dễ thôi. khác để phụ hoàng ban hôn cho hắn là được.”

“Đôi mắt Vệ thì sáng quắc, cứ nhìn chằm chằm vào ta. Chi bằng ban cho hắn một cô nương mù, xem ra thêm xứng đôi.”

Vệ vốn là con ruột của Hoàng hậu.

Ta không bật cười.

Là Thái tử phi, ta phải đoan trang.

Hạt tràng hạt trong tay Hoàng hậu xoay nhanh, gương mặt lộ vẻ giận dữ:

“Vô lễ! Ngươi nói với bổn cung như thế ư?”

Ta run rẩy, khuỵu gối toan quỳ.

Thương Lẫm đỡ chặt:

“Có ta đây, nàng không cần phải quỳ trước bà ta.”

Lòng bàn tay hắn nóng hầm hập, đến mức khiến mắt ta như sắp rơi lệ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương