Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Vừa khóc, tôi vừa mất rất lâu mới gom hết những món rơi vãi khắp sàn.

Về đến nhà Nghiêm Tắc, tôi sơ cứu qua loa vết rồi bắt đầu thu dọn đạc.

Kéo hai vali lớn xuống tầng, tôi mới thấy một chiếc quen thuộc đang đỗ ở đó.

Là chiếc Mercedes S của Nghiêm Tắc, nguyên bản màu đen, nhưng tôi nên anh đã dán lại màu xanh bạc.

Thật ra màu này chẳng hề hợp khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng của anh chút nào.

mắt chạm nhau, tôi lạnh nhạt mở miệng:

“Thế nào, sợ em đi thì tiện thể bê hết nhà anh, nên hợp đồng còn chưa bàn đã chạy về à?”

“Bàn rồi.”

Anh nhìn tôi thật lâu, trong mắt như có điều gì đang dậy sóng: “Giang Vãn Thu, là lần thứ bảy em nói chia tay.”

“Anh lần này em lại như sáu lần trước, chỉ cần dỗ vài câu là bỏ qua à?”

Tôi nghiến răng, giọng chua chát:

“Lần này em nghiêm túc. Nghiêm Tắc, em yêu đương chứ không phải tìm đại gia. Anh nghĩ em thiếu của anh sao? Anh nên sống cả đời công của mình, vốn chẳng xứng để yêu ai cả!”

Nghiêm Tắc không giữ tôi lại nữa.

“Được, anh biết rồi.”

Giọng anh vẫn bình tĩnh, chỉ là khi mắt lướt qua băng gạc trên mu bàn tay tôi, anh khựng lại: “Em bị à?”

Tôi không đáp, chỉ bước lên chiếc taxi đã chờ từ lâu.

Sau chia tay, tôi chuyển về studio chụp ảnh của mình.

Cộng thêm nửa tháng trước bị lỡ , đơn đặt chụp tồn lại rất nhiều. Tôi vác máy ảnh chạy khắp nơi, bận tối tăm mặt mũi.

Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, tôi lại nhớ đến Nghiêm Tắc.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑑𝑖 𝑑𝑎̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́.

Miệng thì cứng, nhưng tôi thật sự anh, và buồn cũng là thật lòng.

Chỉ là… chắc anh không yêu tôi nhiều, nên cảm thấy chia tay cũng chẳng sao.

Tối hôm đó, cậu em họ du học về nước, hiếm khi gặp, còn tôi chiếc túi mới của một hiệu mùa thu.

Tôi tiện tay chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè: “Cảm ơn cậu em đẹp đã túi.”

Không ngờ, người cả trăm năm không động vào mạng xã hội như Nghiêm Tắc lại bấm “” bài viết này.

Tôi nhìn chằm chằm vào avatar của anh cả buổi, suýt mình mơ.

Kết quả là hôm sau, studio nhận được một kiện hàng khổng lồ.

Mở ra, bên trong là bảy tám chiếc Chanel đủ kiểu dáng, còn nguyên túi chống bụi, y như vừa nhập buôn ở chợ đầu mối.

Còn đang đoán ai gửi thì reo.

Tôi hiểu ý: “Anh à?”

“Ừ.”

Giọng anh như đang bận xử lý gì, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Em không?”

Tôi vẫn cứng miệng: “Anh bị bệnh à Nghiêm Tắc? Có thì đã sao? Đừng quên là anh già rồi nhé, em trẻ tuổi, có những thứ anh nhiều cũng không mua được đâu.”

Lần này, anh im lặng rất lâu.

Một lúc sau, giọng anh vang lên, lạnh lùng mà ẩn chút tức giận: “Giang Vãn Thu, chúng ta mới chia tay được một tuần.”

Không đợi tôi đáp, anh đã cúp máy.

Tôi cầm ngẩn người hồi lâu mới hiểu ra anh muốn nói gì.

Nghiêm Tắc không phải mối đầu, nhưng ở một số phương diện, lại là người hợp tôi nhất.

Anh không mấy khi lướt mạng, mấy câu đùa của giới trẻ hầu như không hiểu.

Thường là tôi kể , tự cười lăn lộn, rồi mới phát hiện mắt anh đầy nghi hoặc.

Tôi vừa bực vừa ngại: “Không buồn cười à?”

“Không… là do anh.”

Anh thở dài, tháo kính, rồi cúi xuống hôn lên hàng mi tôi, trượt dần xuống dưới: “ lỗi, Thu Thu.”

Tôi nắm lấy cổ tay anh, thở nhẹ: “…Lời lỗi này chẳng ý gì cả.”

Anh vén tóc tôi lên, thong thả trêu chọc: “Mai nghỉ, anh đưa em đi mua sắm, ăn lẩu, mua máy ảnh mới.”

Đúng là lão đàn ông đáng ghét, chưa từng yêu ai mà ở phương diện này lại thiên phú dị bẩm, tiến bộ nhanh chóng.

Ban đầu còn rụt rè, chẳng mấy chốc đã như biến người khác, nắm rõ từng giới hạn và mọi điểm yếu của tôi.

Có lẽ đêm qua mơ thấy Nghiêm Tắc và vài cảnh không tiện nói ra, nên sáng dậy tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Thấy sắp muộn, tôi chỉ kịp mang máy ảnh rồi vội ra ngoài.

Hôm nay khách chụp là một hot blogger khá nổi, tên Bạch Lộ.

Có lẽ nổi tiếng nên tính khí kiêu căng, vừa gặp đã trách móc:

“Cô Giang, chúng ta hẹn giờ rõ ràng, cô đến muộn năm phút, thật sự rất thiếu uy tín.”

“Tôi lỗi, là lỗi của tôi.”

Dù sao cũng muộn thật, tôi vội lỗi: “ chụp hôm nay tôi giảm cho cô 10%, ảnh đã hẹn tôi sẽ chỉnh thêm tấm, cô thấy được chứ?”

Bạch Lộ vẫn không hài lòng. Chụp đến cuối, cô ta đòi ngồi trong bồn hoa, bị tôi từ chối:

“Không được giẫm vào, cô đứng cạnh , tôi đổi góc chụp, hiệu ứng sẽ giống nhau.”

“Tôi cứ muốn giẫm.”

Cô ta cười lạnh, nhấc váy định bước vào: “Tôi không tin mấy lời mấy nhiếp ảnh như cô. Chụp ra không giống thì cô chịu trách nhiệm nổi à?”

Đất sét cũng có phần nóng, huống chi tôi vốn chẳng phải người dễ chịu. Tôi thẳng tay kéo cô ta ra.

Cô mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất, váy trắng bị nước bẩn loang lổ.

Bạch Lộ hét lên, bật dậy rút : “Cô chờ đấy! Tôi gọi bạn tới dạy cho cô một bài học!”

“Được thôi, cô gọi đi, tôi chờ.”

Tôi ôm máy ảnh, đứng nguyên chỗ, tiện tay nhắn cậu em họ đến đón.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes S màu xanh bạc chạy tới, dừng ngay bên cạnh.

Cửa mở, bước ra một bóng dáng quen thuộc.

Nghiêm Tắc.

Không thể phủ nhận, khi thấy gương mặt lạnh lùng ấy, tim tôi vẫn khẽ rung lên.

Còn anh chỉ cờ đi ngang thấy tôi nên mới dừng , trong lòng tôi thoáng nghĩ liệu anh có phải vẫn còn cảm.

Nhưng Bạch Lộ bên cạnh lại sáng mắt, chạy thẳng đến: “A Tắc, chính cô ta bắt nạt em, anh phải dạy dỗ cô ta!”

Vừa khóc, tôi vừa mất rất lâu mới gom hết những món rơi vãi khắp sàn.

Về đến nhà Nghiêm Tắc, tôi sơ cứu qua loa vết rồi bắt đầu thu dọn đạc.

Kéo hai vali lớn xuống tầng, tôi mới thấy một chiếc quen thuộc đang đỗ ở đó.

Là chiếc Mercedes S của Nghiêm Tắc, nguyên bản màu đen, nhưng tôi nên anh đã dán lại màu xanh bạc.

Thật ra màu này chẳng hề hợp khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng của anh chút nào.

mắt chạm nhau, tôi lạnh nhạt mở miệng:

“Thế nào, sợ em đi thì tiện thể bê hết nhà anh, nên hợp đồng còn chưa bàn đã chạy về à?”

“Bàn rồi.”

Anh nhìn tôi thật lâu, trong mắt như có điều gì đang dậy sóng: “Giang Vãn Thu, là lần thứ bảy em nói chia tay.”

“Anh lần này em lại như sáu lần trước, chỉ cần dỗ vài câu là bỏ qua à?”

Tôi nghiến răng, giọng chua chát:

“Lần này em nghiêm túc. Nghiêm Tắc, em yêu đương chứ không phải tìm đại gia. Anh nghĩ em thiếu của anh sao? Anh nên sống cả đời công của mình, vốn chẳng xứng để yêu ai cả!”

Nghiêm Tắc không giữ tôi lại nữa.

“Được, anh biết rồi.”

Giọng anh vẫn bình tĩnh, chỉ là khi mắt lướt qua băng gạc trên mu bàn tay tôi, anh khựng lại: “Em bị à?”

Tôi không đáp, chỉ bước lên chiếc taxi đã chờ từ lâu.

Sau chia tay, tôi chuyển về studio chụp ảnh của mình.

Cộng thêm nửa tháng trước bị lỡ , đơn đặt chụp tồn lại rất nhiều. Tôi vác máy ảnh chạy khắp nơi, bận tối tăm mặt mũi.

Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, tôi lại nhớ đến Nghiêm Tắc.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑑𝑖 𝑑𝑎̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́.

Miệng thì cứng, nhưng tôi thật sự anh, và buồn cũng là thật lòng.

Chỉ là… chắc anh không yêu tôi nhiều, nên cảm thấy chia tay cũng chẳng sao.

Tối hôm đó, cậu em họ du học về nước, hiếm khi gặp, còn tôi chiếc túi mới của một hiệu mùa thu.

Tôi tiện tay chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè: “Cảm ơn cậu em đẹp đã túi.”

Không ngờ, người cả trăm năm không động vào mạng xã hội như Nghiêm Tắc lại bấm “” bài viết này.

Tôi nhìn chằm chằm vào avatar của anh cả buổi, suýt mình mơ.

Kết quả là hôm sau, studio nhận được một kiện hàng khổng lồ.

Mở ra, bên trong là bảy tám chiếc Chanel đủ kiểu dáng, còn nguyên túi chống bụi, y như vừa nhập buôn ở chợ đầu mối.

Còn đang đoán ai gửi thì reo.

Tôi hiểu ý: “Anh à?”

“Ừ.”

Giọng anh như đang bận xử lý gì, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Em không?”

Tôi vẫn cứng miệng: “Anh bị bệnh à Nghiêm Tắc? Có thì đã sao? Đừng quên là anh già rồi nhé, em trẻ tuổi, có những thứ anh nhiều cũng không mua được đâu.”

Lần này, anh im lặng rất lâu.

Một lúc sau, giọng anh vang lên, lạnh lùng mà ẩn chút tức giận: “Giang Vãn Thu, chúng ta mới chia tay được một tuần.”

Không đợi tôi đáp, anh đã cúp máy.

Tôi cầm ngẩn người hồi lâu mới hiểu ra anh muốn nói gì.

Nghiêm Tắc không phải mối đầu, nhưng ở một số phương diện, lại là người hợp tôi nhất.

Anh không mấy khi lướt mạng, mấy câu đùa của giới trẻ hầu như không hiểu.

Thường là tôi kể , tự cười lăn lộn, rồi mới phát hiện mắt anh đầy nghi hoặc.

Tôi vừa bực vừa ngại: “Không buồn cười à?”

“Không… là do anh.”

Anh thở dài, tháo kính, rồi cúi xuống hôn lên hàng mi tôi, trượt dần xuống dưới: “ lỗi, Thu Thu.”

Tôi nắm lấy cổ tay anh, thở nhẹ: “…Lời lỗi này chẳng ý gì cả.”

Anh vén tóc tôi lên, thong thả trêu chọc: “Mai nghỉ, anh đưa em đi mua sắm, ăn lẩu, mua máy ảnh mới.”

Đúng là lão đàn ông đáng ghét, chưa từng yêu ai mà ở phương diện này lại thiên phú dị bẩm, tiến bộ nhanh chóng.

Ban đầu còn rụt rè, chẳng mấy chốc đã như biến người khác, nắm rõ từng giới hạn và mọi điểm yếu của tôi.

Có lẽ đêm qua mơ thấy Nghiêm Tắc và vài cảnh không tiện nói ra, nên sáng dậy tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Thấy sắp muộn, tôi chỉ kịp mang máy ảnh rồi vội ra ngoài.

Hôm nay khách chụp là một hot blogger khá nổi, tên Bạch Lộ.

Có lẽ nổi tiếng nên tính khí kiêu căng, vừa gặp đã trách móc:

“Cô Giang, chúng ta hẹn giờ rõ ràng, cô đến muộn năm phút, thật sự rất thiếu uy tín.”

“Tôi lỗi, là lỗi của tôi.”

Dù sao cũng muộn thật, tôi vội lỗi: “ chụp hôm nay tôi giảm cho cô 10%, ảnh đã hẹn tôi sẽ chỉnh thêm tấm, cô thấy được chứ?”

Bạch Lộ vẫn không hài lòng. Chụp đến cuối, cô ta đòi ngồi trong bồn hoa, bị tôi từ chối:

“Không được giẫm vào, cô đứng cạnh , tôi đổi góc chụp, hiệu ứng sẽ giống nhau.”

“Tôi cứ muốn giẫm.”

Cô ta cười lạnh, nhấc váy định bước vào: “Tôi không tin mấy lời mấy nhiếp ảnh như cô. Chụp ra không giống thì cô chịu trách nhiệm nổi à?”

Đất sét cũng có phần nóng, huống chi tôi vốn chẳng phải người dễ chịu. Tôi thẳng tay kéo cô ta ra.

Cô mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất, váy trắng bị nước bẩn loang lổ.

Bạch Lộ hét lên, bật dậy rút : “Cô chờ đấy! Tôi gọi bạn tới dạy cho cô một bài học!”

“Được thôi, cô gọi đi, tôi chờ.”

Tôi ôm máy ảnh, đứng nguyên chỗ, tiện tay nhắn cậu em họ đến đón.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes S màu xanh bạc chạy tới, dừng ngay bên cạnh.

Cửa mở, bước ra một bóng dáng quen thuộc.

Nghiêm Tắc.

Không thể phủ nhận, khi thấy gương mặt lạnh lùng ấy, tim tôi vẫn khẽ rung lên.

Còn anh chỉ cờ đi ngang thấy tôi nên mới dừng , trong lòng tôi thoáng nghĩ liệu anh có phải vẫn còn cảm.

Nhưng Bạch Lộ bên cạnh lại sáng mắt, chạy thẳng đến: “A Tắc, chính cô ta bắt nạt em, anh phải dạy dỗ cô ta!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương