Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

đầu tiên tôi phá lệ, đến tận công ty của Tư Yến.

tân nhận ra tôi.

Trước kia cô ấy luôn mỉm cười chào hỏi, còn hôm mắt lại thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Một dự cảm xấu càng lúc càng dâng theo từng con số nhảy trên bảng điện tử của thang máy.

Vừa bước ra khỏi cửa thang, tôi đã tiếng cười của một phụ nữ vọng ra từ phòng làm việc của anh.

Qua lớp kính, tôi thấy Tư Yến.

Đôi mắt lùng xa cách ngày thường lại ngập tràn ý cười.

ra… anh cười lại đẹp đến vậy.

Tôi siết chặt hộp cơm giữ nhiệt tay.

Không biết mình nên xông vào làm loạn một trận, hay lặng lẽ bỏ đi.

“Lý tiểu thư.”

tiếng gọi, tôi ngẩng đầu — là trợ lý của Tư Yến.

Ánh mắt anh hiện rõ sự khó xử.

“Không , tôi chỉ đến đưa cơm. Anh đưa A Yến giúp tôi là được, tôi đi ngay.”

Tôi mỉm cười dịu dàng, trao hộp cơm tay cho anh .

04

Một tháng , Tư Yến không tìm tôi.

Tin nhắn tôi gửi, anh không đáp.

tiếp theo tin về anh — là ngày hôm , anh kết hôn.

Đám cưới của Tư Yến rình rang, khắp màn hình quảng cáo thành phố đều tràn ngập cái tên Tô .

Sống mũi tôi cay xè.

Tôi biết, chỉ cần quá 12 trưa, sau cô dâu chú rể đọc lời thề, tôi sẽ bị hệ thống xóa sổ.

Tôi hít sâu một hơi, bắt taxi đến thẳng đường.

Hôn vừa mới bắt đầu.

Không ý đến ánh mắt soi mói xung quanh, tôi lao thẳng sân khấu:

“Tư Yến—”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị vệ sĩ lôi xuống.

tiểu thư nhà họ Lý ? Mất mặt thật.”

“Có gì lạ, nói cô l.à.m t.ì.n.h nhân cho Tổng Tư suốt ba năm rồi.”

“Thế mà còn dám tới phá đám cưới, mặt dày thật đấy.”

Giữa những lời xì xào, tôi bắt gặp ánh nhìn chế nhạo của Tô và vẻ chán ghét của Tư Yến.

Bọn vệ sĩ nhốt tôi vào một căn phòng, mặc kệ tôi đập cửa kêu thế nào vô ích.

Tiếng vỗ tay và reo hò vang vọng từ đường vọng vào.

“Em đồng ý.”

Giọng Tô ngọt lịm.

Tôi bất lực tựa lưng vào cửa.

“Chiến dịch thất bại, hệ thống sẽ tiến hành xóa sổ ngay lập tức.”

Giọng Thiên đạo lẽo, không cho phép chống cự.

Tôi khẽ nhắm mắt, chờ cái c.h.ế.t đến.

Nhưng… có chút đau đớn nào.

“Bà đây làm việc với cô ba năm rồi, có thể vì một thằng cặn bã mà xóa cô được? Nghĩ gì vậy? Chuyện bênh ngoài, tôi không làm.”

Giọng hệ thống đầy giận dữ:

“Với cả tôi thật sự chịu hết rồi. Cái này không biến tướng của buôn à?! Bắt một cô gái lạ sang một thế lạ, bắt cô ấy bất chấp mọi thứ hoàn thành nhiệm vụ, hi sinh thân thể chịu đựng đau đớn, thậm chí sinh con, tất cả chỉ được về nhà.”

“Nói thật, tôi xóa không . Muốn xóa Thiên đạo tự làm.”

Hy vọng vừa nhen nhóm tôi, lại lập tức bị dập tắt.

Thiên đạo im lặng một lúc lâu, rồi giọng:

“Chiến dịch thất bại, tiến hành cưỡng chế xóa sổ.”

Quả nhiên… không thoát số phận.

Tôi chỉ muốn được về nhà, được nhìn lại cha mẹ, bạn bè một .

Ngay giây sau, giọng hệ thống vang đầy đắc ý:

“Chủ nhân yên tâm, tôi vừa nâng cấp hệ thống Pinduoduo, c.h.é.m đến kiếp sau không xóa .”

Mắt tôi sáng :

“Thế… c.h.é.m được chính không?”

Hệ thống nghĩ ngợi:

“Tạm thời chưa. Dù còn hào quang chính. Nhưng chờ đến trợ giá trăm tỷ xuống, chỉ còn là món hàng rẻ tiền. Lúc đó c.h.é.m một nhát cho đáng đời.”

lòng tôi thấy khoái chí mấy phần.

Tôi đầu óc tỉnh táo, không mắc hội chứng Stockholm, và tuyệt đối không thể vì kẻ hành hạ mình mà đau lòng.

Trước đây từng đọc một truyện ngược, nữ chính thất bại, sắp bị xóa còn nhớ nhung cảm với chính, mong tới gặp cuối.

đó tôi không hiểu. Bạn tôi bảo: “Mày chưa nhập vai thôi, đến lúc làm nữ chính mày sẽ biết.”

tôi là nữ chính rồi.

Càng không hiểu .

Bao tôi nén cơn buồn nôn, cẩn trọng lấy lòng Tư Yến.

Mỗi tấc da thịt bị chạm qua, tôi đều kỳ cọ bằng nước nóng thật lâu, đến đỏ rát, trầy xước mới dừng.

Tôi chỉ thấy mình như cô sinh viên bị bán vào vùng núi hẻo lánh sinh con cho một gã đàn ông xa lạ.

Không có chút cảm nào.

Nhìn lại những gì đã qua, tôi chỉ mong c.h.ế.t không toàn thây.

“Hệ thống, tôi không cần tiếp tục chinh phục Tư Yến nữa đúng không?”

“Tất nhiên, xóa không được cơ mà.”

Thiên đạo gào bên tai, ồn đến nhức đầu.

Hệ thống hừ một tiếng:

“Muốn chinh phục tự xuống mà làm, tôi với cô ấy nghỉ. Ai thích làm.”

“Được đấy, có nghĩa.”

Tôi giơ ngón cái với hệ thống, rồi thở phào, tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống.

Mãi đến tiệc cưới kết thúc, tôi mới được thả ra.

mở cửa là trợ lý đặc biệt của Tư Yến.

Ánh mắt anh băng, lời nói độ nhưng ánh nhìn khinh miệt buồn giấu:

“Lý tiểu thư, Tổng Tư và phu nhân đã về. Ngài ấy bảo tôi nhắn cô, ngoan ngoãn ở yên, ngài ấy sẽ tới thăm.”

Đúng là tự coi mình là của quý thật.

Rồi sẽ có ngày tôi tống anh vào đồn cảnh sát.

Tôi đảo mắt, gạt tay trợ lý ra:

“Tiện nhắn lại với Tư Yến, biến ngay đi, chị đây không hứng thú với đồ rẻ tiền.”

Đọc Chương 2 của truyện CÓ KHÔNG GIỮ, MẤT ĐỪNG TÌM. Tôi đã làm bạn gái thế thân của Tư Yến suốt ba năm.

Anh thích tóc ngắn, tôi liền cắt bỏ mái tóc dài chấm eo mà mình đã nuôi hơn mười năm.

Bạch quang của anh thích mang giày cao gót, thế là mỗi xuất hiện trước mặt Tư Yến, tôi đều kiên quyết mang một đôi cao gót, dù vốn dĩ tôi hề quen.

Anh thích vuốt ve gương mặt tôi và gọi tôi là “A ”. Dù biết rõ anh gọi không tôi, tôi dịu dàng đáp lại.

Tính Tư Yến thất thường, một giây trước còn âu yếm chơi đùa với mái tóc tôi, giọng nói thân mật, giây sau đã đẩy tôi ra, lùng bảo tôi cút.

Thế nhưng, dù như vậy, tôi một lòng một dạ bám bên anh.

xung quanh đều bảo tôi điên rồi.

Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lý, lại hạ mình làm thế thân, thật thể hiểu .

Nhưng lý do thật sự, chỉ mình tôi biết —

Đó là nhiệm vụ chính của tôi.

Ba năm trước, tôi bị kéo vào thế này.

Thiên đạo nói với tôi, thế này đang sụp đổ. Lẽ ra chính Tư Yến ở bên nữ chính Lý .

Nhưng lại có một nữ xuyên không tên Tô chen ngang —

chính si mê cô không dứt, đến mức hoàn toàn không thèm mắt đến nữ chính.

Quỹ đạo nguyên tác của tiểu thuyết bị thay đổi, thế bắt đầu hỗn loạn và xuất hiện sự sụp đổ.

kéo tôi vào đây chính là vá lại lỗ hổng đó.

Nhiệm vụ của tôi là chinh phục chính, và kết hôn với anh .

Chỉ có như vậy, tôi mới có thể quay về thế ban đầu của mình.

“Tôi hỏi, nếu thất bại ?”

Giọng thiên đạo như băng: “ sẽ bị xóa sổ.”

Thiên đạo vô vô nghĩa, may mà hệ thống ghép cho tôi lại lắm mồm:

“Thật không biết xấu hổ! Nói xóa là xóa ?”

hệ thống giận dữ mắng thiên đạo, tôi bật cười khẽ.

Tâm trạng vốn đang chùng xuống, nhờ vậy mà vơi đi đôi chút.

Tùy chỉnh
Danh sách chương