Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Kiếp trước, vì một Hoàng Ngọc Liên đã qua từ sớm mà hắn còn phế bỏ ngôi hậu của ta.

Kiếp này, nếu Hoàng Ngọc Liên vì ta mà bị cho cái chết, sau này hắn đăng cơ, há chẳng phải sẽ phanh thây băm vằm ta hay ? Hoàng đế nhìn gương mặt ngoan ngoãn lại quyết đoán của ta.

Có lẽ ngài đã nhớ đến người phụ thân quật cường của ta, vẻ mặt có chút khó xử, đồng ý.

“Nhưng trẫm đã hứa với phụ mẫu của con, sẽ tìm cho con một mối hôn tốt.”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dời đi.

Ta dập tạ ơn. rót một tách trà an thần cho Hoàng đế đang khó giấu vẻ tiếc nuối.

“Bệ hạ, thần nữ không nhất định phải gả vào hoàng gia, những nam tử có gia thế không tầm thường khác cũng có xem xét ạ.”

Hoàng đế nhấp một ngụm trà, lại nhớ ra một vấn đề đau khác.

cữu Kinh Lan gần hai mươi lăm tuổi, lớn hơn con chín tuổi, đến nay vẫn hôn, con có chấp nhận không?”

3.

Kinh Lan thân là cữu, rất được Hoàng đế sủng tín.

Nhưngở trong mắt kẻ kinh , hắn chính là Diêm La mặt lạnh, hỉ nộ chẳng lộ ra ngoài.

Kiếp trước ta nghe nói, hắn cả không cưới.

Những tiểu thư có chút gia thế, dung mạo, đều không dám gả cho hắn, sợ chịu lạnh nhạt, thà thủ thân như quả phụ còn hơn.

Chỉ là ta chẳng để tâm, ngày sau vợ chồng trọngnhau như khách, cũng hơn làgối kề oán hận.

Ý củaHoàng đế là, trước hết gửi thư đến cho cữu Kinh Lan đang trấn thủ biên quan, dò xét ý tứ của hắn.

Tám chữ viết, ta đã khẩn Hoàng đế chớ vội truyền ra ngoài.

Vài tháng sau, tại yến hội Trung Thu trong cung, ta rốt cuộc gặp lại Tạ Uyên.

Hắn lại mang Hoàng Ngọc Liên theo, chẳng báo một .

Hồ nữ kia chẳng quen ăn cákiếm, cũng cầm không vững đôi đũa ngà, khiến cả sảnh cười nhạo.

Chỉ một làm nũng, Tạ Uyên liền tự mình gỡ xương cá, bóc vỏ tôm cho nàng.

Hắn miếng miếng, đem hải tươi ngon đưa đến bên môi nàng.

Tấtnhiên chẳng để ý ánh mắt kỳquái của hoàng thân thích, chẳng đoái hoàiđến sắc mặt u ám hơn đáy nồi của Hoàng đế.

Mọi người âm thầm nhìnvề ta – kẻ ngồiở góc – ánhmắt không khỏi cảm thông.

Mối hôn giữa gia và hoàng thất này, e rằng đã không .

Vậy ta lại nên gả cho nhà nào ?

Tàn yến, Hoàng đế giữ taởlại trong cung một đêm.

Gió thu nổi, lá sen khô tàn, cả ao điều hiu.

Ta bẻ một đoạn láhéo, đùa giỡn bầy cá chép đỏ trồi lên mặt nước.

Bỗng sau lưng vang khẽ một , cá hoảng sợ lặn sâu xuống mặt hồ u tối.

“Ngươi còn nhớ lời ta, thế là tốt.”

là câu tiên Tạ Uyên sau khi trọng sinh nói với ta.

Vẫnlà dáng vẻthiếu niên trong kýức của ta –

Một thân áo bào xanh ngọc hẹp tay, conngươi đen như điểm sơn, mặt trắng như ngọckhông tỳ vết.

Môi mỏng khẽ mím, trong mày mắtẩn giấu kiêu ngạo quý.

Chỉ là bên cạnh hắn, chẳng thấy bóng dáng hồ nữ kia.

“Nghe nói phụ hoàng định chỉ cho ngươi một mối hôn khác, là công tử nhà nào?”

“Liên quan gì đến ngươi.”

Ngón tay út của hắn khẽ vào cổ tay ta.

Vô lễ đến cực điểm.

“Kiếp trước là ta lời nói quá nặng, kỳ thật ngươi xuất thân thị, gả vào đế gia cũng là thích hợp.”

Ta cảnh giác nheo mắt:

“Ngươi muốn nói gì?”

Tạ Uyên day mi tâm, nâng tay, dường như muốn lên má ta, song bị ta né tránh.

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, uấtức nghiến răng.

“Trong quan niệm của hồ nhân, chẳng có phân biệt chính thê thứ thiếp. Nếu ngươi chịu tái giá với ta, ta phong ngươi làm Lương đệ, ngày sauắt là Trắc phi, thân phận đủ quý.”

“Ngươivà ta kiếp trước mươi năm sớm chiều, há chẳng quen thuộc. Ngọc Liên ngây thơ hồn nhiên, chẳng hiểu việc cung đình, có ngươi phânưu, thanh danh ngươi bên ngoài tất thêm tốt đẹp.”

Trọng sinh một , ta đến làm chính thê còn không nguyện, huống chi làm thiếp!

Huống hồ ta xuất thân thế gia, cùng hồ nữ chung mái một nhà.

Hắn làm Thái tử không sợ mất hết diện hoàng thất, ta lại thương thay gia trung liệt một nhà, nay còn muốn chịu hai kẻ cẩu nam nữ này hủy hoại danh thanh?

“Điện hạ.”

Ta cười mà chẳng cười, nhìn hắn:

“Ta thật lòng chúc điệnhạ cùng Ngọc Liên nương trăm năm hoà thuận, nguyệnchẳng tới Đông cung quấy rầy lứa đôi.”

tuyệt đối là lời tựa đáy lòng ta.

Đồng tử Tạ Uyên co rút, tựa như bị kim đâm.

Trước giờ hắn làm việc chẳng ra đâu vào đâu, nhưnglại chẳng dung bất kỳ ai trái nghịch.

Thuở trước ta chỉ hắn tha chothê tử của một tội thần, đừng đưa vào giáophường.

Hắn liền gán cho ta tội danh vô cớ, cấm túc ta tháng trong cung, mỗi ngày chỉ cháo loãng.

một Hoàng hậu, lại bị đói đến thoi thóp.

, ngươi vẫn ghen với Ngọc Liên như trước?”

Hắn thân thon dài, từ trên áp xuống, thế như núi.

Ta lại chẳng chút khiếp sợ:

“Ngọc Liên nương có phúc, thần nữ nào dám.”

Mặt hắn trầm hẳn, song mắt gắt gao nhìn ta:

Kiếp trước, vì một Hoàng Ngọc Liên đã qua từ sớm mà hắn còn phế bỏ ngôi hậu của ta.
Kiếp này, nếu Hoàng Ngọc Liên vì ta mà bị cho cái chết, sau này hắn đăng cơ, há chẳng phải sẽ phanh thây băm vằm ta hay ? Hoàng đế nhìn gương mặt ngoan ngoãn lại quyết đoán của ta.
Có lẽ ngài đã nhớ đến người phụ thân quật cường của ta, vẻ mặt có chút khó xử, đồng ý.
“Nhưng trẫm đã hứa với phụ mẫu của con, sẽ tìm cho con một mối hôn tốt.”
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dời đi.
Ta dập tạ ơn. rót một tách trà an thần cho Hoàng đế đang khó giấu vẻ tiếc nuối.
“Bệ hạ, thần nữ không nhất định phải gả vào hoàng gia, những nam tử có gia thế không tầm thường khác cũng có xem xét ạ.”
Hoàng đế nhấp một ngụm trà, lại nhớ ra một vấn đề đau khác.
cữu Kinh Lan gần hai mươi lăm tuổi, lớn hơn con chín tuổi, đến nay vẫn hôn, con có chấp nhận không?”
3.
Kinh Lan thân là cữu, rất được Hoàng đế sủng tín.
Nhưngở trong mắt kẻ kinh , hắn chính là Diêm La mặt lạnh, hỉ nộ chẳng lộ ra ngoài.
Kiếp trước ta nghe nói, hắn cả không cưới.
Những tiểu thư có chút gia thế, dung mạo, đều không dám gả cho hắn, sợ chịu lạnh nhạt, thà thủ thân như quả phụ còn hơn.
Chỉ là ta chẳng để tâm, ngày sau vợ chồng trọngnhau như khách, cũng hơn làgối kề oán hận.
Ý củaHoàng đế là, trước hết gửi thư đến cho cữu Kinh Lan đang trấn thủ biên quan, dò xét ý tứ của hắn.
Tám chữ viết, ta đã khẩn Hoàng đế chớ vội truyền ra ngoài.
Vài tháng sau, tại yến hội Trung Thu trong cung, ta rốt cuộc gặp lại Tạ Uyên.
Hắn lại mang Hoàng Ngọc Liên theo, chẳng báo một .
Hồ nữ kia chẳng quen ăn cákiếm, cũng cầm không vững đôi đũa ngà, khiến cả sảnh cười nhạo.
Chỉ một làm nũng, Tạ Uyên liền tự mình gỡ xương cá, bóc vỏ tôm cho nàng.
Hắn miếng miếng, đem hải tươi ngon đưa đến bên môi nàng.
Tấtnhiên chẳng để ý ánh mắt kỳquái của hoàng thân thích, chẳng đoái hoàiđến sắc mặt u ám hơn đáy nồi của Hoàng đế.
Mọi người âm thầm nhìnvề ta – kẻ ngồiở góc – ánhmắt không khỏi cảm thông.
Mối hôn giữa gia và hoàng thất này, e rằng đã không .
Vậy ta lại nên gả cho nhà nào ?
Tàn yến, Hoàng đế giữ taởlại trong cung một đêm.
Gió thu nổi, lá sen khô tàn, cả ao điều hiu.
Ta bẻ một đoạn láhéo, đùa giỡn bầy cá chép đỏ trồi lên mặt nước.
Bỗng sau lưng vang khẽ một , cá hoảng sợ lặn sâu xuống mặt hồ u tối.
“Ngươi còn nhớ lời ta, thế là tốt.”
là câu tiên Tạ Uyên sau khi trọng sinh nói với ta.
Vẫnlà dáng vẻthiếu niên trong kýức của ta –
Một thân áo bào xanh ngọc hẹp tay, conngươi đen như điểm sơn, mặt trắng như ngọckhông tỳ vết.
Môi mỏng khẽ mím, trong mày mắtẩn giấu kiêu ngạo quý.
Chỉ là bên cạnh hắn, chẳng thấy bóng dáng hồ nữ kia.
“Nghe nói phụ hoàng định chỉ cho ngươi một mối hôn khác, là công tử nhà nào?”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Ngón tay út của hắn khẽ vào cổ tay ta.
Vô lễ đến cực điểm.
“Kiếp trước là ta lời nói quá nặng, kỳ thật ngươi xuất thân thị, gả vào đế gia cũng là thích hợp.”
Ta cảnh giác nheo mắt:
“Ngươi muốn nói gì?”
Tạ Uyên day mi tâm, nâng tay, dường như muốn lên má ta, song bị ta né tránh.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, uấtức nghiến răng.
“Trong quan niệm của hồ nhân, chẳng có phân biệt chính thê thứ thiếp. Nếu ngươi chịu tái giá với ta, ta phong ngươi làm Lương đệ, ngày sauắt là Trắc phi, thân phận đủ quý.”
“Ngươivà ta kiếp trước mươi năm sớm chiều, há chẳng quen thuộc. Ngọc Liên ngây thơ hồn nhiên, chẳng hiểu việc cung đình, có ngươi phânưu, thanh danh ngươi bên ngoài tất thêm tốt đẹp.”
Trọng sinh một , ta đến làm chính thê còn không nguyện, huống chi làm thiếp!
Huống hồ ta xuất thân thế gia, cùng hồ nữ chung mái một nhà.
Hắn làm Thái tử không sợ mất hết diện hoàng thất, ta lại thương thay gia trung liệt một nhà, nay còn muốn chịu hai kẻ cẩu nam nữ này hủy hoại danh thanh?
“Điện hạ.”
Ta cười mà chẳng cười, nhìn hắn:
“Ta thật lòng chúc điệnhạ cùng Ngọc Liên nương trăm năm hoà thuận, nguyệnchẳng tới Đông cung quấy rầy lứa đôi.”
tuyệt đối là lời tựa đáy lòng ta.
Đồng tử Tạ Uyên co rút, tựa như bị kim đâm.
Trước giờ hắn làm việc chẳng ra đâu vào đâu, nhưnglại chẳng dung bất kỳ ai trái nghịch.
Thuở trước ta chỉ hắn tha chothê tử của một tội thần, đừng đưa vào giáophường.
Hắn liền gán cho ta tội danh vô cớ, cấm túc ta tháng trong cung, mỗi ngày chỉ cháo loãng.
một Hoàng hậu, lại bị đói đến thoi thóp.
, ngươi vẫn ghen với Ngọc Liên như trước?”
Hắn thân thon dài, từ trên áp xuống, thế như núi.
Ta lại chẳng chút khiếp sợ:
“Ngọc Liên nương có phúc, thần nữ nào dám.”
Mặt hắn trầm hẳn, song mắt gắt gao nhìn ta:

Tùy chỉnh
Danh sách chương