Chương 1
Lâm Tư Dao lặng trong căn phòng làm nhỏ của mình ở tầng 15 công tài chính nơi cô làm phó giám đốc. kính, ánh đèn thành phố rực rỡ như muôn vì sao, nhưng lòng cô lại tối tăm hơn bao giờ hết.
Ba năm hôn nhân, ba năm hy vọng thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại mệt mỏi.
Điện thoại trên bàn khẽ rung, tin nhắn đến:
Hàn Dịch: “Anh về muộn, đừng chờ.”
Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, lạnh nhạt, vô cảm.
Tư Dao chằm chằm màn hình vài giây, khóe môi bật ra nụ cười chua chát. “Lúc nào cũng muộn, lúc nào cũng công . Anh ấy có khi nào thật sự coi trọng cuộc hôn nhân không?”
Trong mắt người , cuộc của cô dường như hoàn hảo. Cô – phó giám đốc trẻ tuổi của một công tài chính có tiếng, vừa xinh đẹp, vừa có năng lực. Còn chồng cô – Hàn Dịch – lại chỉ là một nhân viên bình .
Bạn bè cô nửa đùa nửa thật:
“Lâm Tư Dao, sao cậu lại gả cho người như vậy? Cậu có lấy giám đốc ngân hàng, luật sư, doanh nhân… mà lại chọn một anh lương ba cọc ba đồng?”
Mỗi lần , Tư Dao đều cười cho qua. Bởi ngày trước, chính sự trầm lặng, hiền lành của Hàn Dịch đã khiến cô cảm thấy an toàn, như một bến cảng yên bình sau những ngày sóng gió thương trường.
Nhưng hôn nhân… không chỉ có tình cảm.
Cô nhớ lại những lần về nhà mẹ chồng, bị mỉa mai:
“Con gái nhà Lâm giỏi giang quá nhỉ, kiếm tiền còn nhiều hơn cả chồng. Không biết Hàn Dịch có thấy mất mặt không?”
Ánh mắt bà cô như mũi d.a.o , còn Hàn Dịch… chỉ im lặng. Anh không hề đứng ra bảo vệ cô, không một lời phản bác.
Dần dần, trong lòng Tư Dao, niềm tin bị bào mòn.
Tối ấy, khi về đến căn hộ nhỏ của hai người, đèn phòng khách vẫn tắt. Hàn Dịch chưa về.
Cô xuống ghế sofa, đôi mắt vô thức dõi vào khoảng không tối mịt. Một suy len lỏi: “Mình đã chọn sai sao?”
Đúng lúc ấy, mở ra. Hàn Dịch bước vào, áo sơ mi hơi nhăn, tay vẫn cầm laptop.
“Em chưa ngủ?” – anh hỏi, điệu dửng dưng, như sự có mặt của cô chẳng trọng.
“Anh lại làm thêm?” – Tư Dao cắn môi, nhẹ nhưng mang sự oán trách.
“Ừ.” Anh chỉ trả lời ngắn gọn, đặt laptop xuống bàn đi thẳng vào phòng tắm.
Tư Dao bất động. khi nào không còn trò chuyện như một đôi vợ chồng nữa? khi nào cô cảm thấy mình và anh ngày càng xa cách?
Ngày sau, trong một buổi họp công , cô vô tình đồng nghiệp bàn tán.
“Chồng phó giám đốc Lâm chỉ là một nhân viên hạng xoàng à? Trời ạ, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Tiếng cười khúc khích vang . Ai đó còn ác ý:
“Chắc cậu lấy vì tiền thôi. Người như phó giám đốc Lâm thì không thiếu đàn ông giàu có đuổi mà.”
Tư Dao đứng ngay sau cánh , lòng như bị ai bóp nghẹt. Những lời , không phải cô chưa từng , nhưng mỗi lần vẫn đau.
Cô ra sức làm , cố gắng chứng minh bản thân, nhưng những lời bàn tán kia cứ như lưỡi d.a.o bén, cắt rách lòng kiêu hãnh.
Tối đó, cô và Hàn Dịch có một cuộc cãi vã dữ dội.
“Anh lúc nào cũng bận, lúc nào cũng im lặng. Anh có bao giờ đến cảm nhận của em không? Người khác cười nhạo em, coi anh. Nhưng anh chưa từng một lần tiếng bảo vệ em!” – Tư Dao run rẩy, mắt đỏ hoe.
Hàn Dịch lặng im. Sau một lúc, anh chỉ nói:
“Em người gì đến vậy sao?”
“Không, em đến anh! Anh có chút chí tiến thủ nào không? Anh định cả đời như sao?”
Căn phòng chìm trong im lặng. Một bên là tiếng thở gấp gáp của cô, một bên là sự im lìm như tượng đá của anh.
Cuối cùng, chính Tư Dao buông lời kết thúc:
“Chúng ly hôn đi.”
Câu nói ấy vang , như lưỡi d.a.o cắt nát sợi dây cuối cùng nối liền hai người.
Hàn Dịch ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm, sâu không thấy đáy. Nhưng anh không phản bác, không níu giữ, chỉ khẽ gật đầu:
“Được.”
Một tuần sau, ký đơn ly hôn.
Thật nhanh, thật gọn gàng, không tranh chấp, không nước mắt.
Tư Dao bước ra khỏi tòa án, cảm giác như vừa trút bỏ gánh nặng, nhưng trong lòng lại trống rỗng kỳ lạ.
Cô tự nhủ: “ là xong. nay mình có cuộc đời của riêng mình, không cần bận đến một người chồng vô dụng nữa.”
Cô không hề biết, ở phía sau, Hàn Dịch đứng yên bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp, sâu thẳm, như giấu cả bầu trời bí mật.
Lâm Tư Dao lặng trong căn phòng làm nhỏ của mình ở tầng 15 công tài chính nơi cô làm phó giám đốc. kính, ánh đèn thành phố rực rỡ như muôn vì sao, nhưng lòng cô lại tối tăm hơn bao giờ hết.
Ba năm hôn nhân, ba năm hy vọng thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại mệt mỏi.
Điện thoại trên bàn khẽ rung, tin nhắn đến:
Hàn Dịch: “Anh về muộn, đừng chờ.”
Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, lạnh nhạt, vô cảm.
Tư Dao chằm chằm màn hình vài giây, khóe môi bật ra nụ cười chua chát. “Lúc nào cũng muộn, lúc nào cũng công . Anh ấy có khi nào thật sự coi trọng cuộc hôn nhân không?”
Trong mắt người , cuộc của cô dường như hoàn hảo. Cô – phó giám đốc trẻ tuổi của một công tài chính có tiếng, vừa xinh đẹp, vừa có năng lực. Còn chồng cô – Hàn Dịch – lại chỉ là một nhân viên bình .
Bạn bè cô nửa đùa nửa thật:
“Lâm Tư Dao, sao cậu lại gả cho người như vậy? Cậu có lấy giám đốc ngân hàng, luật sư, doanh nhân… mà lại chọn một anh lương ba cọc ba đồng?”
Mỗi lần , Tư Dao đều cười cho qua. Bởi ngày trước, chính sự trầm lặng, hiền lành của Hàn Dịch đã khiến cô cảm thấy an toàn, như một bến cảng yên bình sau những ngày sóng gió thương trường.
Nhưng hôn nhân… không chỉ có tình cảm.
Cô nhớ lại những lần về nhà mẹ chồng, bị mỉa mai:
“Con gái nhà Lâm giỏi giang quá nhỉ, kiếm tiền còn nhiều hơn cả chồng. Không biết Hàn Dịch có thấy mất mặt không?”
Ánh mắt bà cô như mũi d.a.o , còn Hàn Dịch… chỉ im lặng. Anh không hề đứng ra bảo vệ cô, không một lời phản bác.
Dần dần, trong lòng Tư Dao, niềm tin bị bào mòn.
Tối ấy, khi về đến căn hộ nhỏ của hai người, đèn phòng khách vẫn tắt. Hàn Dịch chưa về.
Cô xuống ghế sofa, đôi mắt vô thức dõi vào khoảng không tối mịt. Một suy len lỏi: “Mình đã chọn sai sao?”
Đúng lúc ấy, mở ra. Hàn Dịch bước vào, áo sơ mi hơi nhăn, tay vẫn cầm laptop.
“Em chưa ngủ?” – anh hỏi, điệu dửng dưng, như sự có mặt của cô chẳng trọng.
“Anh lại làm thêm?” – Tư Dao cắn môi, nhẹ nhưng mang sự oán trách.
“Ừ.” Anh chỉ trả lời ngắn gọn, đặt laptop xuống bàn đi thẳng vào phòng tắm.
Tư Dao bất động. khi nào không còn trò chuyện như một đôi vợ chồng nữa? khi nào cô cảm thấy mình và anh ngày càng xa cách?
Ngày sau, trong một buổi họp công , cô vô tình đồng nghiệp bàn tán.
“Chồng phó giám đốc Lâm chỉ là một nhân viên hạng xoàng à? Trời ạ, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Tiếng cười khúc khích vang . Ai đó còn ác ý:
“Chắc cậu lấy vì tiền thôi. Người như phó giám đốc Lâm thì không thiếu đàn ông giàu có đuổi mà.”
Tư Dao đứng ngay sau cánh , lòng như bị ai bóp nghẹt. Những lời , không phải cô chưa từng , nhưng mỗi lần vẫn đau.
Cô ra sức làm , cố gắng chứng minh bản thân, nhưng những lời bàn tán kia cứ như lưỡi d.a.o bén, cắt rách lòng kiêu hãnh.
Tối đó, cô và Hàn Dịch có một cuộc cãi vã dữ dội.
“Anh lúc nào cũng bận, lúc nào cũng im lặng. Anh có bao giờ đến cảm nhận của em không? Người khác cười nhạo em, coi anh. Nhưng anh chưa từng một lần tiếng bảo vệ em!” – Tư Dao run rẩy, mắt đỏ hoe.
Hàn Dịch lặng im. Sau một lúc, anh chỉ nói:
“Em người gì đến vậy sao?”
“Không, em đến anh! Anh có chút chí tiến thủ nào không? Anh định cả đời như sao?”
Căn phòng chìm trong im lặng. Một bên là tiếng thở gấp gáp của cô, một bên là sự im lìm như tượng đá của anh.
Cuối cùng, chính Tư Dao buông lời kết thúc:
“Chúng ly hôn đi.”
Câu nói ấy vang , như lưỡi d.a.o cắt nát sợi dây cuối cùng nối liền hai người.
Hàn Dịch ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm, sâu không thấy đáy. Nhưng anh không phản bác, không níu giữ, chỉ khẽ gật đầu:
“Được.”
Một tuần sau, ký đơn ly hôn.
Thật nhanh, thật gọn gàng, không tranh chấp, không nước mắt.
Tư Dao bước ra khỏi tòa án, cảm giác như vừa trút bỏ gánh nặng, nhưng trong lòng lại trống rỗng kỳ lạ.
Cô tự nhủ: “ là xong. nay mình có cuộc đời của riêng mình, không cần bận đến một người chồng vô dụng nữa.”
Cô không hề biết, ở phía sau, Hàn Dịch đứng yên bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp, sâu thẳm, như giấu cả bầu trời bí mật.