Chương 2
Căn hộ tối om, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vọng.
Lâm Tư Dao ngồi lặng trên ghế sofa, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cửa. Cánh cửa ấy khép lại sau lưng Hàn Dịch, mang theo hơi ấm duy nhất trong căn nhà này.
Giấy tờ ly hôn vẫn còn trên bàn, nét ký của cả hai vẫn còn vương mùi mực mới.
Cô từng nghĩ khoảnh khắc này sẽ giải thoát cho mình. Thoát khỏi những ngày tháng phải áp lực gia đình , thoát khỏi sự im lặng lạnh nhạt của một người đàn ông không vươn lên. Nhưng tại sao… cô lại nhói lên từng cơn như bị ai bóp nghẹt?
Cô nhớ rất rõ cảnh tượng : khi cô ném ra câu “Chúng ta ly hôn đi!”, Hàn Dịch chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng. Anh không gào thét, cũng không níu kéo, chỉ gật đầu: “Được.”
Sự thản ấy lại càng khiến cô đau tận cùng.
Đêm hôm đó, Tư Dao trằn trọc trên giường trống trải. Cô đưa tay sang bên phải, nơi vốn là chỗ của Hàn Dịch, nhưng giờ chỉ còn lạnh buốt. Trong bóng tối, những kỷ niệm ùa về:
Mỗi sáng anh đều dậy sớm, lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Mỗi khi cô khuya làm báo cáo, anh ngồi cạnh gõ máy tính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nhưng không nói lời nào.
Có lần cô cảm lạnh, anh ôm cả người mưa chạy đi mua thuốc, mặc cho bản thân sốt cao sau đó.
Tất cả, cô từng coi là điều hiển nhiên. Thậm còn trách anh vô dụng, không có tiến thủ. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ tan vỡ, cô mới nhận ra: sự im lặng đó là một kiểu yêu, một kiểu dung lặng lẽ.
Nước mắt chảy xuống gối, nhưng Tư Dao không ngừng tự trách:
“Lâm Tư Dao, mày đúng là đồ ngốc… năm nay anh ấy chưa từng bỏ mặc mày, vậy mà mày lại nỡ tay.”
Sáng hôm sau, Tư Dao khoác lên vẻ ngoài thản, công ty như thể không có gì xảy ra. Nữ phó giám Lâm Tư Dao vẫn xinh đẹp, quyền lực, là hình mẫu mà đồng nghiệp ngưỡng mộ.
Nhưng trong lòng cô, khoảng trống ngày một lớn.
Trong lúc sắp xếp liệu, ánh mắt cô vô dừng lại trên một góc giấy nháp. Trên đó, không biết khi nào, cô viết cái tên “Hàn Dịch” bằng nét run rẩy. Cô vội vàng xóa đi, nhưng càng cố quên, cái tên ấy càng hằn sâu hơn trong tâm trí.
trưa, đồng nghiệp ríu rít bàn tán:
“Nghe nói tổng giám chi nhánh tập đoàn Hàn Thịnh mới trở về nước. Trẻ tuổi lắm, nhưng giỏi kinh khủng.”
“Ừ, hình như còn độc thân đấy, chắc là nhân vật hot của giới rồi.”
Tư Dao mỉm cười lấy lệ, gật đầu cho qua. Trong lòng cô, mọi sự quan tâm giờ đều xoay quanh một người đàn ông khác – người mà cô vừa mất đi.
về, căn hộ lại tối om.
Tư Dao mở tủ rượu, rót một ly đỏ. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt kiều diễm nhưng mệt mỏi của cô. Cô uống từng ngụm, cổ họng nóng rát, nhưng chẳng thể xua đi nỗi đau.
Trên bàn, một khung nhỏ còn sót lại. Trong là cô và Hàn Dịch ba năm trước, ngày cưới. Anh mặc vest, cô mặc váy trắng, nụ cười của anh trầm tĩnh, ánh mắt dõi theo cô đầy dịu dàng.
Tư Dao run rẩy đưa tay chạm khung , cùng khóc nức nở.
“Anh Dịch… Em sai rồi. Em còn yêu anh, nhưng lại bồng bột nói ra những lời không thể cứu vãn. Nếu thời gian có thể quay lại, em nhất định sẽ không tay.”
Tiếng khóc nghẹn ngào vọng trong căn hộ trống trải, không một ai đáp lại.
Nửa đêm, Tư Dao mơ thấy anh. Trong giấc mơ, Hàn Dịch vẫn ngồi ở bàn làm việc quen thuộc, laptop sáng ánh đèn. Cô , muốn ôm anh phía sau, nhưng càng tiến gần, anh lại càng xa dần, cùng biến mất khoảng không tối đen.
Cô dậy, mồ hôi lạnh trán. Nỗi mất mát trong như bị khoét thêm một lỗ hổng lớn.
Sáng hôm sau, cô công ty với đôi mắt sưng đỏ. Đồng nghiệp nghĩ cô khuya vì công việc, không ai hay biết rằng, trái “nữ thần” ấy đang vỡ vụn từng mảnh.
Cô không biết, rất nhanh thôi, định mệnh sẽ sắp đặt để cô gặp lại Hàn Dịch – nhưng không còn là người im lặng ngày nào, mà là tổng giám năng, lạnh lùng, xa cách.
Căn hộ tối om, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vọng.
Lâm Tư Dao ngồi lặng trên ghế sofa, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cửa. Cánh cửa ấy khép lại sau lưng Hàn Dịch, mang theo hơi ấm duy nhất trong căn nhà này.
Giấy tờ ly hôn vẫn còn trên bàn, nét ký của cả hai vẫn còn vương mùi mực mới.
Cô từng nghĩ khoảnh khắc này sẽ giải thoát cho mình. Thoát khỏi những ngày tháng phải áp lực gia đình , thoát khỏi sự im lặng lạnh nhạt của một người đàn ông không vươn lên. Nhưng tại sao… cô lại nhói lên từng cơn như bị ai bóp nghẹt?
Cô nhớ rất rõ cảnh tượng : khi cô ném ra câu “Chúng ta ly hôn đi!”, Hàn Dịch chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng. Anh không gào thét, cũng không níu kéo, chỉ gật đầu: “Được.”
Sự thản ấy lại càng khiến cô đau tận cùng.
Đêm hôm đó, Tư Dao trằn trọc trên giường trống trải. Cô đưa tay sang bên phải, nơi vốn là chỗ của Hàn Dịch, nhưng giờ chỉ còn lạnh buốt. Trong bóng tối, những kỷ niệm ùa về:
Mỗi sáng anh đều dậy sớm, lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Mỗi khi cô khuya làm báo cáo, anh ngồi cạnh gõ máy tính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nhưng không nói lời nào.
Có lần cô cảm lạnh, anh ôm cả người mưa chạy đi mua thuốc, mặc cho bản thân sốt cao sau đó.
Tất cả, cô từng coi là điều hiển nhiên. Thậm còn trách anh vô dụng, không có tiến thủ. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ tan vỡ, cô mới nhận ra: sự im lặng đó là một kiểu yêu, một kiểu dung lặng lẽ.
Nước mắt chảy xuống gối, nhưng Tư Dao không ngừng tự trách:
“Lâm Tư Dao, mày đúng là đồ ngốc… năm nay anh ấy chưa từng bỏ mặc mày, vậy mà mày lại nỡ tay.”
Sáng hôm sau, Tư Dao khoác lên vẻ ngoài thản, công ty như thể không có gì xảy ra. Nữ phó giám Lâm Tư Dao vẫn xinh đẹp, quyền lực, là hình mẫu mà đồng nghiệp ngưỡng mộ.
Nhưng trong lòng cô, khoảng trống ngày một lớn.
Trong lúc sắp xếp liệu, ánh mắt cô vô dừng lại trên một góc giấy nháp. Trên đó, không biết khi nào, cô viết cái tên “Hàn Dịch” bằng nét run rẩy. Cô vội vàng xóa đi, nhưng càng cố quên, cái tên ấy càng hằn sâu hơn trong tâm trí.
trưa, đồng nghiệp ríu rít bàn tán:
“Nghe nói tổng giám chi nhánh tập đoàn Hàn Thịnh mới trở về nước. Trẻ tuổi lắm, nhưng giỏi kinh khủng.”
“Ừ, hình như còn độc thân đấy, chắc là nhân vật hot của giới rồi.”
Tư Dao mỉm cười lấy lệ, gật đầu cho qua. Trong lòng cô, mọi sự quan tâm giờ đều xoay quanh một người đàn ông khác – người mà cô vừa mất đi.
về, căn hộ lại tối om.
Tư Dao mở tủ rượu, rót một ly đỏ. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt kiều diễm nhưng mệt mỏi của cô. Cô uống từng ngụm, cổ họng nóng rát, nhưng chẳng thể xua đi nỗi đau.
Trên bàn, một khung nhỏ còn sót lại. Trong là cô và Hàn Dịch ba năm trước, ngày cưới. Anh mặc vest, cô mặc váy trắng, nụ cười của anh trầm tĩnh, ánh mắt dõi theo cô đầy dịu dàng.
Tư Dao run rẩy đưa tay chạm khung , cùng khóc nức nở.
“Anh Dịch… Em sai rồi. Em còn yêu anh, nhưng lại bồng bột nói ra những lời không thể cứu vãn. Nếu thời gian có thể quay lại, em nhất định sẽ không tay.”
Tiếng khóc nghẹn ngào vọng trong căn hộ trống trải, không một ai đáp lại.
Nửa đêm, Tư Dao mơ thấy anh. Trong giấc mơ, Hàn Dịch vẫn ngồi ở bàn làm việc quen thuộc, laptop sáng ánh đèn. Cô , muốn ôm anh phía sau, nhưng càng tiến gần, anh lại càng xa dần, cùng biến mất khoảng không tối đen.
Cô dậy, mồ hôi lạnh trán. Nỗi mất mát trong như bị khoét thêm một lỗ hổng lớn.
Sáng hôm sau, cô công ty với đôi mắt sưng đỏ. Đồng nghiệp nghĩ cô khuya vì công việc, không ai hay biết rằng, trái “nữ thần” ấy đang vỡ vụn từng mảnh.
Cô không biết, rất nhanh thôi, định mệnh sẽ sắp đặt để cô gặp lại Hàn Dịch – nhưng không còn là người im lặng ngày nào, mà là tổng giám năng, lạnh lùng, xa cách.