Tân Nguyệt hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, khóe liếc thấy một gã mập cạnh đang thích thú rút ra chụp cô, Tân Nguyệt lập tức kéo vành mũ xuống che mặt.
tóc vàng trêu đùa: “Em xinh đẹp như thế, che làm gì.”
Một gã đầu đinh phụ họa: “Đúng rồi, đừng ngại ngùng như vậy, tôi chỉ đến tìm cô để quay , cô che mặt thì tôi quay gì nữa?”
Nói rồi, gã đầu đinh vươn tay định lấy mũ của Tân Nguyệt, cô lập tức giơ tay đẩy mạnh tay hắn ta ra.
“Tôi cho phép các người chụp ?”
Giọng Tân Nguyệt lạnh như băng, ánh nhìn hắn ta đầy uy h**p.
Gã đầu đinh ánh của cô dọa lùi lại một bước, sau khi ý thức được mình thế mà lại sợ, hắn ta ngượng ngùng vung tay lên tìm bậc thang xuống cho mình: “Mẹ kiếp, nhỏ này khỏe thật đấy.”
Gã tóc vàng đẩy gã đầu đinh sang một , bước tới trước mặt Tân Nguyệt một bước.
“Chỉ là quay thôi, có miếng thịt nào đâu.”
Gã tóc vàng đưa tay tới định nâng vành mũ của cô lên: “Quay xong này sẽ thả em về nhà ngay.”
Tân Nguyệt nhìn thấy bàn tay còn vàng hơn tóc của hắn ta tới gần, cô nhíu mày, trở tay nắm lấy lưỡi liềm giắt lưng, đặt lên vai hắn ta.
Gã tóc vàng lập tức bật ra một tiếng chửi thề, hoảng sợ hét lên: “Mẹ nó, mày định làm gì?!”
Gã mập cạnh hành động này của cô dọa ngây người.
Nhân lúc gã mập đang còn đờ người ra, Tân Nguyệt giật lấy tay hắn ta, lập tức tắt chế độ quay rồi ném lại trả hắn.
Gã mập theo bản năng đưa tay ra bắt lấy , vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác. lúc Tân Nguyệt dí lưỡi liềm vào người gã tóc vàng đến khi cô tắt chế độ quay chỉ khoảng hai giây, phản ứng của hắn ta vẫn còn đóng băng ở giây trước khi nhìn thấy Tân Nguyệt rút lưỡi liềm.
Sau khi ném cho gã mập, Tân Nguyệt quay đầu nhìn chằm chằm gã tóc vàng.
“Quay không miếng thịt nào à?”
Cô nhướng mày: “Thử xem có không.”
“Đệt mợ!”
Gã tóc vàng không ngờ cô lại hung hãn như vậy, vội vàng nhận thua, sợ hãi nói: “Chị ơi, chị bình tĩnh!”
Hỏi xem đời được mấy người khi người lạ dí lưỡi liềm vào cổ mà lòng không run, dù cho người cầm lưỡi liềm có là một cô gái mảnh mai yếu đuối.
“Cút đi.”
Tân Nguyệt lạnh lùng nhả ra hai này.
Gã tóc vàng vội nói: “Cút ngay cút ngay!”
Tân Nguyệt vội thu liềm, quét nhìn những người còn lại, thấy mặt mày nấy đều lộ vẻ hoảng sợ, nghĩ bụng chắc họ chỉ là một lũ du côn từng thực đánh nhau, nếu là loại thường xuyên đánh đ.ấ.m thì sẽ không dễ dàng dọa sợ như vậy.
Sau khi xác định này chỉ là một đám yếu bóng vía, Tân Nguyệt mới nhấc lưỡi liềm ra khỏi vai gã tóc vàng, chỉ vào những người khác: “Cút ngay.”
“Các người đang làm gì thế?!”
Đúng lúc này giọng một người đàn ông trung niên vang lên.
Ông ta hét vào đám côn đồ, nhặt một hòn đá ném về phía .
Mấy côn đồ vội vàng nhảy lên xe máy chạy đi.
“ khốn, ông đây sẽ g**t ch*t lũ rùa mày.”
Người đàn ông vừa chửi vừa cầm một hòn đá khác chạy tới, mấy côn đồ đã nhảy lên xe máy chạy ông vẫn ngừng chửi.
“.”
Tân Nguyệt gọi ông.
Lúc này Tân Long mới quay đầu nhìn Tân Nguyệt: “ có làm gì không?”
Tân Nguyệt: “Không ạ.”
Tân Long xụ mặt: “Vào nhà thôi.”
Ông vứt hòn đá đi, vẻ mặt bực bội chờ Tân Nguyệt mở cửa, vừa đi vào sân vừa chửi: “Mẹ nó, ông đây thật xui xẻo, chẳng có ngày nào sống yên ổn hết.”
“, lại đi uống rượu à?”
Khi Tân Long nói chuyện, Tân Nguyệt ngửi thấy mùi rượu người ông, lúc này cô mới nhớ ra: “ nói hôm nay đi đào mương mà?”
Tân Long khựng lại, ho khan hai tiếng tự nhiên: “ đào xong lúc bốn giờ rồi, uống vài chén thì sao?”
Tân Nguyệt liếc nhìn cái cuốc không dính tí đất nào trong sân.
Cô lười vạch ông, lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, đến trước cửa phòng bếp, Tân Long nói với Tân Nguyệt: “Đi hái hai nắm hành về đây.”
Tân Nguyệt “dạ” một tiếng, đặt giỏ đan lưng xuống rồi ra ngoài hái hành.
Ở nông thôn thường trồng hành gần nhà để tiện hái.
Nhà Tân Nguyệt trồng hành ở cạnh, đây là đất chung của nhà cô thím Vương hàng xóm, mỗi nhà một nửa.
Tân Nguyệt đang cúi người hái hành, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động cơ xe ô tô rất trầm.
Ở làng Hoàng Nhai, trừ ngày lễ Tết, hầu như không nhìn thấy xe ô tô, dù ở trong thị trấn, Tân Nguyệt từng nghe thấy tiếng động cơ như vậy.
