Vì tò mò, Tân Nguyệt hái xong hành nhưng không rời đi.
Rất nhanh, xe có động cơ đặc biệt đã lái vào tầm mắt của Tân Nguyệt.
Đó là một xe sơn đen toàn thân, đường nét thân xe rất mượt , lưới tản nhiệt trước dạng tổ ong mang phong cách rất đại, logo xe là một chuỗi chữ .
Trước đây Tân Nguyệt có một người bạn bàn rất đam mê xe ô tô, cô ấy đã từng phổ cập kiến thức về ô tô với cô, trong số các cô gái của thị trấn nhỏ ở huyện Bồ này, cô chắc chắn là người nhận nhiều logo xe nhất, nhưng cô không biết logo xe này.
Trong cô đang cố gắng nhớ lại xem có thể nhận hay không, xe đã dừng lại trước mặt cô.
Ngồi trước vô lăng là một người đàn ông trung niên mặc áo thun màu xám tro, kiểu dáng bình thường nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất đắt tiền, có lẽ là do chất quý phái, uy nghiêm toát từ người mặc bộ quần áo này.
Qua kính chắn gió trước, Tân Nguyệt lờ mờ thấy hình như còn một người ngồi ở ghế sau, chỉ thấy một chút góc áo màu trắng.
Người đàn ông trung niên nói gì đó với người ở ghế sau xuống xe trước.
Dáng người đàn ông cao , vừa khỏi xe lập tức toát thế mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Tân Nguyệt thấy xe người có chất như vậy, sự tò mò mãnh liệt nhất thời chiếm lĩnh toàn bộ trí não của cô, khiến cô quên rằng hành trong tay đã đủ , vẫn tiếp tục hái từng cọng, chỉ đợi người ở ghế sau xuống.
Cô muốn xem đó sẽ là người như trông như thế nào.
Không biết lâu trôi qua, cửa sau xe cuối có động tĩnh.
Tân Nguyệt ngước mắt .
Hai tầm mắt bất ngờ chạm nhau.
này, bầu trời đang cuộn những ráng mây đỏ rực như lửa, giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Chàng trai như tô vẽ tỉ mỉ, đứng dưới những đám mây, dáng người cao ráo hòa vào bức tranh sau anh, gió thổi tung vạt áo, tô điểm thêm cho ráng chiều ngày hạ càng thêm rực rỡ.
Tân Nguyệt chợt cảm thấy hình ảnh này có chút không chân thực, dù người đó đang đứng cách cô hai mét.
Anh hơi ngẩng đầu, đường viền quai hàm sắc bén, góc cạnh rõ ràng.
Qua làn gió chiều cực nóng giữa hè, đôi mắt sâu của anh hơi nheo lại, về cô.
“Ha…”
Đột nhiên, một cười không rõ ý tứ vang từ cổ họng anh.
“ Giang Dã.”
trước truyền đến thúc giục của người đàn ông: “Ngây đó làm gì, lấy hành lý đi.”
Giang Dã…
Còn chưa kịp thắc mắc tại sao anh ta lại cười, Tân Nguyệt đã vô thức lẩm nhẩm tên này trong lòng.
này hai người vẫn còn đang nhau, không hề có sự ngại ngùng nào giữa những người xa lạ, một người thì tự nhiên, một người thì thẳng thắn, hai đều không chút e dè.
Hai giây sau, Giang Dã rời ánh mắt trước, quay người bước về cốp xe.
Sau thỏa mãn sự tò mò, Tân Nguyệt không anh nữa, cầm theo một bó hành trở vào nhà.
Tân Long bó hành trong tay Tân Nguyệt thì nổi giận: “Con nhổ nhiều thế làm gì? Hành không phải miễn phí đâu!”
“Phần còn lại để mai ăn.”
Nói , Tân Nguyệt cầm hành đi rửa.
Tân Long bĩu môi nói: “Mai thì héo hết còn đâu.”
Tân Nguyệt đưa hành cho ông, thản nhiên nói: “Con không kén chọn.”
Tân Long bị câu nói của cô làm nghẹn họng, một sau mới nói: “Cơm chỉ con ăn, còn bố không ăn chắc?”
Tân Nguyệt liếc ông một : “Chỉ một ngày thì héo nhiêu đâu?”
Tân Long lại bị cô làm cho nghẹn lời, không biết tại sao con gái bình thường im lặng, nhưng mỗi cãi nhau thì ông chưa giờ thắng, chỉ có thể tức giận sai bảo cô: “Đi nhóm lửa đi.”
Đầu năm nay rất nhiều hộ gia đình nông thôn đã dùng tới tự nhiên, trong của bọn họ, ngoài một số ít dùng sinh học, phần vẫn phải tự nhóm lửa.
Năm ngoái, bọn họ thảo luận dự định lắp đặt tự nhiên, Hoàng Nhai không nghèo đến mức không trả nổi tiền, chỉ là người dân ở đây quá keo kiệt, thậm chí là nổi với sự keo kiệt đó của , các xung quanh đều biết “ thơm” người Hoàng Nhai không chịu làm đường bê tông chỉ vì sợ thiệt thòi hơn chút ít.
Làm đường bê tông cần chặt cây ăn quả của một số hộ dân, ban đầu quy hoạch tuyến đường, có nhà kia chỉ bị mất một cây leo cây khóc gọi cha gọi mẹ, nói muốn chặt cây thì phải chặt ông ta trước.
Không hầu hạ nổi đám người này, cho nên đến giờ Hoàng Nhai vẫn là đường đất, chỉ phủ một lớp cát sỏi trên đó, xe máy chạy qua vài lần là thành ổ gà, xe đạp điện loại không giảm xóc chạy trên đường này thì người chỉ có như bay .
