những đầu u ám, cuộc sống của Lâm An dần có những mảng màu mới. Không phải rực ngay lập tức, mà giống như bầu trời mưa, từng khoảng mây xám được thay bởi vệt sáng nhạt.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là mình bắt đầu thấy mong chờ những buổi ghé hiệu sách, những lần đi bộ quanh hồ, hay giản chỉ là ngồi im lặng cạnh Tạ Kiều.
Anh không làm gì đặc cả. Nhưng chính sự không đặc ấy lại khiến cô thấy dễ chịu.
Một buổi chiều, Tạ Kiều :
“Chiều nay em rảnh không? Có một triển lãm ảnh nho nhỏ ở trung tâm văn hóa, anh nghĩ em sẽ thích.”
Lâm An ngần ngừ. Đã lâu rồi cô không đi đâu ngoài công và hiệu sách. Triển lãm ảnh – nghe có vẻ xa lạ, nhưng cũng không quá lực.
“Được ạ.” – Cô lại ngắn gọn.
Khi đến nơi, triển lãm khá tĩnh, chỉ có vài người đang chậm rãi ngắm nhìn. Những bức ảnh đen trắng treo dọc tường, ghi lại khoảnh khắc đời thường: một cụ già ngồi bên cửa sổ, một đứa chạy trên bãi cỏ, hay một người phụ nữ cười rạng dưới ánh nắng.
Lâm An đứng lặng trước bức ảnh chụp con đường ngập lá mùa thu. Tông màu xám nhưng ánh mắt cậu trong ảnh lại sáng , như thể không gì có thể che lấp được.
“Em nghĩ sao?” – Tạ Kiều hỏi, giọng trầm thấp vang lên bên cạnh.
Cô mím môi: “Có lẽ… hạnh phúc không cần hoàn hảo. Chỉ cần có một lý do cười là đủ.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ấm : “ vậy. Không sống mà không có vết xước. Nhưng mình chọn cách nhìn vào đâu thôi.”
Câu nói ấy, nghe qua tưởng giản, lại khiến n.g.ự.c cô ấm lên.
Từ hôm đó, Lâm An và Tạ Kiều bắt đầu có thêm nhiều hoạt động ngoài những buổi đọc sách. Họ cùng nhau đi xem triển lãm, thử quán mới, đôi khi chỉ ngồi ở một quán cà phê tĩnh và mỗi người làm riêng.
Tình cảm giữa họ không bùng nổ mãnh liệt như pháo hoa, mà lặng lẽ như dòng suối nhỏ, chảy mãi sông.
Một tối, khi hai người ngồi ở quán cà phê , Tạ Kiều ngờ hỏi:
“Em có còn hay nghĩ chuyện cũ không?”
Lâm An khựng lại. Cô cúi xuống khuấy ly nước cam, nhìn những vòng xoáy nhỏ. Một lát , cô khẽ gật đầu: “Vẫn có. Nhưng… không còn như trước.”
Anh gật nhẹ: “ rồi thì phải có sẹo. Nhưng sẹo cũng là bằng chứng mình đã đi qua được.”
Cô ngước nhìn anh, chợt thấy nơi khóe mắt anh có nét mệt mỏi mà thường không lộ ra. Có lẽ anh cũng từng mang những vết thương riêng, chỉ là không nói.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng muốn biết nhiều hơn anh, muốn hiểu người đàn ông luôn im lặng mà vững vàng kia.
Một buổi cuối tuần, Tạ Kiều rủ cô đi dã ngoại ngắn ở ngoại ô.
“Chỗ không xa lắm, nhiều cây xanh, không khí trong lành. Anh nghĩ em sẽ thích.”
Lâm An gật đầu. Quả thật, từ lâu cô đã phố ồn ào, một lần hít thở bầu không khí khác cũng là điều cần thiết.
Khi đến nơi, họ trải tấm thảm nhỏ dưới gốc cây, mang theo vài món giản. Bầu trời xanh, gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc.
“Anh hay đi một mình à?” – Lâm An hỏi.
“Ừ. Thỉnh thoảng cần tạm rời khỏi nhịp sống bận rộn. Nhưng có bạn đi cùng thì tốt hơn.” – Anh mỉm cười.
Câu trả lời khiến cô thấy ấm kỳ lạ. Họ ngồi , nói chuyện vu vơ, rồi nằm ngả lưng ngắm bầu trời.
“Em thấy bầu trời hôm nay nào?” – Tạ Kiều chợt hỏi.
“Rộng và .” – Cô đáp, rồi bật cười: “Giống như anh vậy.”
Tạ Kiều khẽ cười, không nói gì thêm. Nhưng trong nụ cười ấy, có sự dịu dàng mà Lâm An chưa từng thấy ở khác.
Những trôi qua, Lâm An nhận ra tâm trạng mình đã thay đổi rất nhiều. Cô không còn thức khuya khóc lén, không còn né tránh những nơi từng gợi nhớ kỷ niệm.
Cô cũng dần chia sẻ nhiều hơn Tạ Kiều – không phải anh gánh nỗi , mà bởi cô thấy thoải mái khi nói ra.
“Có lúc em từng nghĩ, chắc em không còn dám vào tình nữa.” – Cô nói khi họ đang đi bộ bên hồ.
“Không sao.” – Anh đáp. “Tình không phải thứ bắt buộc. Quan trọng là em sống thoải mái chính mình. Còn tình … khi người, nó sẽ tự tìm đến.”
Câu nói ấy khiến cô im lặng rất lâu. Trong lòng, một ý nghĩ len lén trỗi dậy – phải chăng “người ” kia đang ở ngay bên cạnh mình?
Một buổi chiều, khi Lâm An bận rộn trong công , điện thoại reo lên. từ Tạ Kiều:
“Anh vừa tìm thấy một quán sách cũ, nhiều cuốn hiếm lắm. Cuối tuần đi không?”
Cô mỉm cười, trả lời nhanh chóng: “Đi chứ.”
Chính khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình không còn lưỡng lự hay dè dặt như trước. Sự xuất hiện của anh đã trở một phần tự nhiên trong cuộc sống, như thói uống một ly nước ấm buổi sáng.
Tối hôm ấy, khi trở phòng, Lâm An soi gương. Khuôn mặt cô không còn u ám như trước, ánh mắt dường như đã sáng hơn.
Cô nhớ lại những đã qua – từ lúc gục ngã đến khi dần hồi phục. Và trong hành trình ấy, Tạ Kiều chưa từng kéo cô đi, cũng chưa từng hứa hẹn “sẽ khiến em hạnh phúc”. Anh chỉ lặng lẽ ở cạnh, cho cô không gian, cho cô sự an toàn đứng dậy bằng chính đôi chân mình.
Cô mỉm cười. Có lẽ, thứ tình cảm đang nảy nở không phải là sự bù đắp, mà là một sự khởi đầu thật sự.