Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Khi Kẻ Thù Bắt Đầu Yêu

Chu Thanh Thần im lặng, mắt lạnh như băng.

“Tôi chạm đâu anh đều muốn rửa sạch, đúng không? Thà chưa từng bị tôi đụng vào.” Tôi nắm tay anh.

“Hay như này.” Tôi chạm mặt anh.

Anh không phản ứng, chỉ nhìn tôi với mắt khinh bỉ, như đang nhìn rác rưởi.

Tôi không chịu được cảm giác bị nhìn thế, cười cay, che mắt anh lại.

Như con thú bị dồn ép, tôi cắn môi anh, m.á.u tanh lan ra khiến anh nhăn mặt đau.

không nụ hôn ngọt ngào, như một sự bộc phát.

Chu Thanh Thần ấn vai tôi, đẩy tôi ra. Mặt anh vì sốt, mắt đượm , môi anh rực, nhìn giờ lẫn lộn nhiều cảm xúc.

“Trần Chi.” Anh gọi tên tôi với giận giữ.

Trong lòng tôi lại thấy thỏa mãn, khóe môi nhếch: “Bị người anh ghét nhất chạm, cảm giác thế nào?”

Đôi mắt anh bừng : “Cút đi.”

Bị mắng tôi không thấy khó chịu, trái lại thấy một khoái cảm kỳ lạ. Tôi nhìn kỹ gương mặt hoàn mỹ của Chu Thanh Thần.

Liếm môi, kích động dâng trào: “Chu Thanh Thần, chúng ta làm đi.”

Thái dương anh giật, nghiến răng: “Trần Chi, cô tỉnh lại đi.”

Nhưng phấn khích khiến tôi không nghe, chỉ hành động theo bản năng. Tôi giữ cằm anh, hôn lần nữa…

Một đêm hỗn loạn, tôi hối hận cắn môi, đầu óc nặng nề. nay nhiều người không quá xem trọng tình một đêm, tôi nghĩ Chu Thanh Thần cũng .

Khi tôi , sắc mặt anh lạnh đến đáng sợ.

“Em không cần tôi chịu ?”

con gái gọi là trong sạch còn con trai thì không?”

“Người bị làm nhục tối qua là tôi, đáng lẽ cô hỏi tôi có cần cô chịu không.”

Tôi không hiểu anh nghĩ gì, đành thuận theo: “ anh có cần tôi chịu không?”

Anh nhìn chằm chằm, mắt như cháy: “Em nghĩ ?”

là cuộc hôn được định đoạt. Việc đêm rõ ràng là của tôi; Chu Thanh Thần chưa từng yêu đương nghiêm túc nhưng giờ bị ràng buộc với tôi.

Sau cưới, anh chẳng bao giờ tươi. Mỗi lần gặp chỉ thấy gương mặt lạnh lùng.

Đêm tân hôn, anh trở mình liên tục, “chậc” một tiếng, hừ lạnh. Tôi nghĩ anh bất mãn, đề nghị:

“Tôi biết anh không thích tôi, hôn này bị ép. họ Trần không cho tôi hôn. Chúng ta sống riêng, không công khai, ngủ riêng phòng. Tôi sẽ không đòi hỏi gì.”

Nghĩ mình nhượng bộ, nhưng sắc mặt Chu Thanh Thần càng u ám. Anh bật dậy, bỏ đi, giọng lạnh buốt:

“Tùy em.”

Kể từ , mối quan hệ chúng tôi xuống đáy. Tôi tưởng anh rời đi sẽ không , nhưng có lẽ cha anh nhắc nhở, dù không thoải mái, anh vẫn đúng giờ mỗi .

Quan hệ tốt trước giờ thành thế này, tôi bóp trán, cố không nghĩ thêm.

họ Trần có dự án hợp tác với họ Cố, cha cử tôi đi bàn. Tôi chỉnh tâm, đẩy cửa phòng bao.

“Tiểu Chi, lâu không gặp.”

Vừa vào, một gương mặt quen khó ưa xuất hiện. Tôi cười lạnh, không ngờ gặp hắn: Cố Trì Dã, “hải vương” nổi tiếng, chuyên gây chuyện với phụ nữ.

“Ơ kìa, gặp được em thật khó, bảo bối Chi Chi, mặt em thế kia?”

Hắn ra vẻ khôi hài, dang tay.

“Đồ ngốc.” Tôi không thèm giữ mặt khi đối diện loại người này.

Cố Trì Dã tỏ vẻ tổn thương, ôm n.g.ự.c giả đau.

Tôi trợn mắt, đá nhẹ vào chân hắn: “Cố thiếu gia, đừng diễn nữa.”

Hắn chậc: “Tiểu Chi, em vẫn vô tình như xưa.”

Tôi không , rót uống nhìn hắn ngồi dựa sofa, vô tư.

“Giám đốc Cố, ngồi thẳng để bàn chuyện hợp tác được không?” Tôi nhắc.

Hắn nghịch điện thoại, cười lả lơi: “Gấp gì chứ, trước hàn huyên vài tính.”

Bên ngoài không ai biết tôi kết hôn với Chu Thanh Thần. Tôi cúi mặt, im lặng.

này, viên phục vụ đẩy xe thức ăn. Bất ngờ, tay anh ta run, một đổ thẳng người tôi.

Cố Trì Dã chau mày: “Cậu làm ăn kiểu gì?”

Người phục vụ hoảng, xin : “Xin cô Trần, chúng tôi có phòng đồ, cô muốn đi không?”

Tôi đành nhận. Gật đầu.

“Tôi gọi người mang đồ cho em.” Cố Trì Dã .

“Không cần, tôi gọi trợ lý.” Tôi .

Gọi xong, tôi tiến vào phòng . Khi sắp đóng cửa, một bàn tay thon nhưng chặn cửa, đẩy tôi vào. Đèn tắt.

Chưa kịp nhận diện, tôi chỉ thấy người đàn ông đè vai, môi anh ta cắn trong cơn giận. Tay giữ tay tôi, run rẩy; tay kia siết eo tôi , làm tôi rít vì đau. Anh vụng xoa chỗ bóp.

Trong khoảnh khắc tôi tỉnh táo, nghiêng mặt tránh và gọi tên: “Chu Thanh Thần.”

Bàn tay trên eo buông, anh lùi lại nửa bước, mơ hồ: “Ừ.”

Tôi bật đèn. Dưới sáng, gương mặt mê hoặc của Chu Thanh Thần hiện ra. Dù đoán trước, tôi vẫn bất ngờ.

“Anh làm gì ở đây?” Tôi hỏi, tay chạm môi đau.

Biểu cảm anh vẫn lạnh như thường, như người vừa hành động không anh.

“Tối nay có tiệc gia đình, bảo tôi đến đón em.”

Sáng anh gọi bảo tôi đến sớm, không ngờ anh đến tận nơi. Tôi không rõ anh có chịu đợi hay không.

Suy nghĩ chút, tôi dò: “Tôi còn việc, nếu anh vội cứ đi trước.”

Chu Thanh Thần im lặng, mắt lạnh như băng.
“Tôi chạm đâu anh đều muốn rửa sạch, đúng không? Thà chưa từng bị tôi đụng vào.” Tôi nắm tay anh.
“Hay như này.” Tôi chạm mặt anh.
Anh không phản ứng, chỉ nhìn tôi với mắt khinh bỉ, như đang nhìn rác rưởi.
Tôi không chịu được cảm giác bị nhìn thế, cười cay, che mắt anh lại.
Như con thú bị dồn ép, tôi cắn môi anh, m.á.u tanh lan ra khiến anh nhăn mặt đau.
không nụ hôn ngọt ngào, như một sự bộc phát.
Chu Thanh Thần ấn vai tôi, đẩy tôi ra. Mặt anh vì sốt, mắt đượm , môi anh rực, nhìn giờ lẫn lộn nhiều cảm xúc.
“Trần Chi.” Anh gọi tên tôi với giận giữ.
Trong lòng tôi lại thấy thỏa mãn, khóe môi nhếch: “Bị người anh ghét nhất chạm, cảm giác thế nào?”
Đôi mắt anh bừng : “Cút đi.”
Bị mắng tôi không thấy khó chịu, trái lại thấy một khoái cảm kỳ lạ. Tôi nhìn kỹ gương mặt hoàn mỹ của Chu Thanh Thần.
Liếm môi, kích động dâng trào: “Chu Thanh Thần, chúng ta làm đi.”
Thái dương anh giật, nghiến răng: “Trần Chi, cô tỉnh lại đi.”
Nhưng phấn khích khiến tôi không nghe, chỉ hành động theo bản năng. Tôi giữ cằm anh, hôn lần nữa…
Một đêm hỗn loạn, tôi hối hận cắn môi, đầu óc nặng nề. nay nhiều người không quá xem trọng tình một đêm, tôi nghĩ Chu Thanh Thần cũng .
Khi tôi , sắc mặt anh lạnh đến đáng sợ.
“Em không cần tôi chịu ?”
con gái gọi là trong sạch còn con trai thì không?”
“Người bị làm nhục tối qua là tôi, đáng lẽ cô hỏi tôi có cần cô chịu không.”
Tôi không hiểu anh nghĩ gì, đành thuận theo: “ anh có cần tôi chịu không?”
Anh nhìn chằm chằm, mắt như cháy: “Em nghĩ ?”
là cuộc hôn được định đoạt. Việc đêm rõ ràng là của tôi; Chu Thanh Thần chưa từng yêu đương nghiêm túc nhưng giờ bị ràng buộc với tôi.
Sau cưới, anh chẳng bao giờ tươi. Mỗi lần gặp chỉ thấy gương mặt lạnh lùng.
Đêm tân hôn, anh trở mình liên tục, “chậc” một tiếng, hừ lạnh. Tôi nghĩ anh bất mãn, đề nghị:
“Tôi biết anh không thích tôi, hôn này bị ép. họ Trần không cho tôi hôn. Chúng ta sống riêng, không công khai, ngủ riêng phòng. Tôi sẽ không đòi hỏi gì.”
Nghĩ mình nhượng bộ, nhưng sắc mặt Chu Thanh Thần càng u ám. Anh bật dậy, bỏ đi, giọng lạnh buốt:
“Tùy em.”
Kể từ , mối quan hệ chúng tôi xuống đáy. Tôi tưởng anh rời đi sẽ không , nhưng có lẽ cha anh nhắc nhở, dù không thoải mái, anh vẫn đúng giờ mỗi .
Quan hệ tốt trước giờ thành thế này, tôi bóp trán, cố không nghĩ thêm.
họ Trần có dự án hợp tác với họ Cố, cha cử tôi đi bàn. Tôi chỉnh tâm, đẩy cửa phòng bao.
“Tiểu Chi, lâu không gặp.”
Vừa vào, một gương mặt quen khó ưa xuất hiện. Tôi cười lạnh, không ngờ gặp hắn: Cố Trì Dã, “hải vương” nổi tiếng, chuyên gây chuyện với phụ nữ.
“Ơ kìa, gặp được em thật khó, bảo bối Chi Chi, mặt em thế kia?”
Hắn ra vẻ khôi hài, dang tay.
“Đồ ngốc.” Tôi không thèm giữ mặt khi đối diện loại người này.
Cố Trì Dã tỏ vẻ tổn thương, ôm n.g.ự.c giả đau.
Tôi trợn mắt, đá nhẹ vào chân hắn: “Cố thiếu gia, đừng diễn nữa.”
Hắn chậc: “Tiểu Chi, em vẫn vô tình như xưa.”
Tôi không , rót uống nhìn hắn ngồi dựa sofa, vô tư.
“Giám đốc Cố, ngồi thẳng để bàn chuyện hợp tác được không?” Tôi nhắc.
Hắn nghịch điện thoại, cười lả lơi: “Gấp gì chứ, trước hàn huyên vài tính.”
Bên ngoài không ai biết tôi kết hôn với Chu Thanh Thần. Tôi cúi mặt, im lặng.
này, viên phục vụ đẩy xe thức ăn. Bất ngờ, tay anh ta run, một đổ thẳng người tôi.
Cố Trì Dã chau mày: “Cậu làm ăn kiểu gì?”
Người phục vụ hoảng, xin : “Xin cô Trần, chúng tôi có phòng đồ, cô muốn đi không?”
Tôi đành nhận. Gật đầu.
“Tôi gọi người mang đồ cho em.” Cố Trì Dã .
“Không cần, tôi gọi trợ lý.” Tôi .
Gọi xong, tôi tiến vào phòng . Khi sắp đóng cửa, một bàn tay thon nhưng chặn cửa, đẩy tôi vào. Đèn tắt.
Chưa kịp nhận diện, tôi chỉ thấy người đàn ông đè vai, môi anh ta cắn trong cơn giận. Tay giữ tay tôi, run rẩy; tay kia siết eo tôi , làm tôi rít vì đau. Anh vụng xoa chỗ bóp.
Trong khoảnh khắc tôi tỉnh táo, nghiêng mặt tránh và gọi tên: “Chu Thanh Thần.”
Bàn tay trên eo buông, anh lùi lại nửa bước, mơ hồ: “Ừ.”
Tôi bật đèn. Dưới sáng, gương mặt mê hoặc của Chu Thanh Thần hiện ra. Dù đoán trước, tôi vẫn bất ngờ.
“Anh làm gì ở đây?” Tôi hỏi, tay chạm môi đau.
Biểu cảm anh vẫn lạnh như thường, như người vừa hành động không anh.
“Tối nay có tiệc gia đình, bảo tôi đến đón em.”
Sáng anh gọi bảo tôi đến sớm, không ngờ anh đến tận nơi. Tôi không rõ anh có chịu đợi hay không.
Suy nghĩ chút, tôi dò: “Tôi còn việc, nếu anh vội cứ đi trước.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương