Tôi là người có cơ địa cực kỳ dễ dị ứng.
đầu tiên đến bạn trai ăn cơm, anh ấy mẹ mình một tờ giấy A4.
“Duệ Duệ bị dị ứng , xoài, dâu tây, trứng, sữa, thịt bò, thịt cừu… mẹ nấu ăn nhớ đừng nhé.”
Nhưng danh sách dị ứng thật sự quá dài, mãi đến sau bữa cơm mẹ anh ấy mới sực nhớ .
“Lúc nãy trong rau xào có một thìa dầu hào, Duệ Duệ, con có thấy khó chịu không?”
Trong ánh mắt đầy lo lắng mẹ con họ, tôi lắc đầu.
“Không ạ… nhưng chẳng phải con bị dị ứng …”
là những gì ba mẹ tôi đã nói tôi nhỏ. Cũng vì thế bé đến lớn, phần ăn tôi có rau luộc, còn các thịt cá đều bày trước em trai tôi.
Tôi thường xuyên bị em trai cười nhạo — “Chị đúng là sinh không có phúc ăn.”
Nhưng tôi vẫn không cam tâm. Sau một thời gian chuẩn bị tâm lý rất lâu…
Tôi lượt uống một ly sữa, ăn một xoài, thử một bò bít tết thật lớn…
Không phản ứng gì cả. Thật sự không có phản ứng gì cả.
Tôi không kìm được bật khóc.
1
Mẹ là người vô cùng chu đáo.
biết tôi là người có cơ địa dị ứng.
Trên bàn là tám ăn hoàn toàn chay.
tháo tạp dề, nói vẻ áy náy:
“Duệ Duệ, biết con bị dị ứng hơn mươi loại thực phẩm như , xoài, thịt bò thịt cừu…”
“Nên hôm nay làm chay, muối cũng bỏ rất ít.”
“Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Sự tử tế thận trọng ấy khiến lòng tôi ấm lên.
Tôi gắp cơm ăn từng nhỏ, vừa rụt rè vừa biết ơn.
Nhưng khi vừa rau xào đầu tiên miệng, tôi lập tức sững sờ.
Nó ngon hơn bất kỳ rau nào tôi từng ăn nhỏ đến lớn.
Tôi buột miệng:
“ ơi, rau này… ngon quá! Ngon hơn hẳn rau con nấu. Có phải thêm gia vị đặc biệt gì không ạ?”
Vừa dứt lời, mẹ như nhớ điều gì , sắc bỗng thay đổi, vỗ đùi đánh “đét” một cái.
“Chết rồi!”
lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Lúc nãy xào rau, tiện tay một thìa dầu hào để tăng hương vị! Dầu hào… có chiết xuất hàu , là !”
Không khí trong phòng như đông cứng .
Sắc tái nhợt. Anh ném vội đũa xuống, lập tức kéo tôi chạy về phía vệ sinh:
“Em có thấy cổ họng nghẹn không? Thở không được à? Anh em đi bệnh viện ngay!”
Mẹ anh cũng hốt hoảng chạy theo, giọng run rẩy:
“Duệ Duệ, xúc miệng đi! Nhanh lên! Xúc nhiều !”
Tôi bị họ đẩy đến trước bồn rửa , bên tai là tiếng nước chảy và tiếng thúc giục dồn dập.
Nhưng tôi đờ đẫn nhìn gương, đầu óc trống rỗng.
“Không có… Con không thấy khó chịu gì cả.”
“Nhưng con… chẳng phải bị dị ứng …”
Tôi đứng trước gương.
Trong gương là khuôn hồng hào, ánh mắt tỉnh táo.
Không sưng tấy.
Không phát ban.
Tôi thử hít thở sâu, một, rồi .
Lồng n.g.ự.c không hề căng tức, hơi thở đều đặn.
Mọi thứ không khác gì bình thường.
Nhưng ba mẹ tôi luôn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng tôi bị dị ứng nặng.
Nặng đến mức cần chạm là khó thở, sưng đỏ toàn thân, thậm chí sốc phản vệ chết.
“Duệ Duệ, nếu không ổn thì để con đi cấp cứu ngay nhé? Đừng cố chịu.”
Giọng mẹ vang lên bên cạnh, bưng ly nước, tay vẫn khẽ run.
Sự lo lắng ấy thật đến mức khiến tôi cảm thấy tất cả điều này thật nực cười đến đau lòng.
Tôi lắc đầu.
mươi mấy năm qua, đầu tiên tôi nghi ngờ về cái “dị ứng” đã khắc sâu cuộc đời mình.
Giọng tôi khô khốc:
“ ơi, con… hình như không .”
buông tay , nhưng lông mày vẫn nhíu chặt:
“Nhưng em nói… ba mẹ em bảo em dị ứng nặng ? cần một chút là…”
Anh chưa nói hết câu thì bị mẹ mình vội vàng ngắt lời.
“Duệ Duệ, không là tốt rồi.”
Ánh mắt mẹ anh phức tạp, muốn nói thôi.
Có hoảng hốt, có do dự.
Và cả một chút ngầm nhắc nhở.
Phần còn bữa cơm hôm , tôi không còn cảm nhận được hương vị gì nữa.
Mỗi thức ăn, cứ như đang nhai sáp.
2
Trên đường tôi về .
Anh vài muốn nói gì , môi mấp máy, nhưng cuối cùng siết chặt vô lăng, im lặng.
Mãi đến khi xe dừng dưới khu tập thể cũ nơi tôi thuê trọ, anh mới tắt máy, quay sang hỏi khẽ:
“Em ổn chứ?”
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh, tay chân đã lạnh ngắt lúc nào.
“Xin lỗi… Hôm nay em không được bình tĩnh, đầu gặp bác trai bác gái gây chuyện như vậy, khiến gia đình anh phải lo lắng rồi.”
thở dài, tay xoa đầu tôi:
“Ngốc à, mẹ anh không trách đâu. lo em thôi. tắm nước nóng, ngủ một giấc, mai dậy là ổn hết.”
Tôi gật đầu, tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.
“Duệ Duệ, đừng suy nghĩ nhiều nhé.” gọi theo. “Có chuyện gì cứ gọi anh.”
“Vâng.”
Nhưng làm tôi không nghĩ nhiều được?
Đầu óc tôi rối như tơ vò.
Cả hơn mươi năm cuộc đời, như một chiếc khăn bị dệt bởi lời nói dối, bây giờ bị ai bất ngờ kéo tuột mất một sợi .
Về đến căn phòng trọ chật chội.
Tôi còn chưa bật đèn.