Lão không nói gì mà chỉ lắc đầu, mỗi ngày vẫn chờ tôi rồi kể cho tôi nghe chuyện bên ngoài.
Sau này, vào một ngày nọ, lão nhìn thấy vết thương trên chân tôi. Đó là do hôm qua cha tôi uống rượu rồi đánh.
Hình như lão rất đau lòng, lại như đã quyết tâm nào đó. Lão nói lão đã kiếm được ít , muốn đưa tôi rời khỏi nơi này. Tôi đương nhiên không muốn đã lập tức về nhà.
tôi không ngờ lão lại cố chấp muốn đưa tôi đi, chúng tôi suýt đã xe đi đến trấn, may mà bị cha tôi dẫn dân làng chặn lại.
Người ăn xin bị đánh rất , gậy gộc, cuốc, đòn gánh, thứ gì cũng giáng người lão.
Lão loạng choạng sâu về phía trong bãi sậy rồi lại bị kéo lại, ấn xuống đất mà đánh.
Tôi đứng bên cạnh gào khóc thiết, đã không còn nhớ rõ vì sợ hãi hay kinh hoàng .
Khi cảnh sát đến, người ăn xin đã chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Lão ngã trên đất, m.á.u chảy đầy rồi nhìn tôi đầy khó , tôi cảm thấy dường như đôi mắt ấy không còn đáng sợ đến thế .
Lão cũng dần tàn lụi đi, khắp người dính đầy m.á.u bẩn, thê ngày đầu đến.
Dưới sự dẫn đầu của cha tôi, rất nhiều người bị giải đi không sau đã được thả ra.
Luật pháp không trách thị chúng, mọi người đều cắn chặt răng nói rằng tất đều có tham gia.
Huống hồ trước đây, trong thôn cũng từng có lệ đánh c.h.ế.t kẻ buôn người, cuối cùng bồi thường rồi mọi chuyện cũng chìm xuống.
5.
“Em đã kể xong chuyện rồi, anh có điều gì muốn hỏi không?”
Tôi gõ gõ bàn, gọi hồn Thôi trở về. Thôi giật mình rồi gãi tai gãi má, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
“ lạ, nếu người ăn xin này muốn bắt cóc em vì sao từ đầu không đưa em đi luôn? Dù sao càng ở lại gần thôn nguy cơ bị phát hiện càng lớn.”
“Lão muốn thấp cảnh giác của em đó, dù sao cũng ở cổng thôn, em một là có người đến.”
“Vậy ngày em bị bắt cóc đó chẳng lẽ em không hoán gì sao?”
Tôi khựng lại, giọng nói cũng thấp đi nhiều: “…Không, lão nói đưa em đi xem một thứ, rồi đưa em đi xa một , em hoán cũng không ai nghe thấy.”
Thôi tặc lưỡi một , đứng dậy đi qua đi lại, lông mày cau chặt.
“Anh thấy vẫn không đúng lắm, một người ăn xin không một xu dính túi, còn không có đồng bọn, sao lại dám đến thôn bắt người? Cái thời đó, người trong thôn bắt được kẻ buôn người đều đánh đến c.h.ế.t đúng không?”
Tôi không bày tỏ ý kiến mà chỉ yên lặng nhìn anh ấy.
Nửa sau, anh ấy chợt bừng tỉnh rồi đột nhiên cẩn thận hỏi một câu: “Anh nói, chỉ là giả định thôi nhé, có khả năng nào, thực ra lão không là kẻ buôn người không?”
Tôi trầm mặc rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy sâu, khó .
Tôi không trả lời anh ấy mà chỉ kể tiếp cho anh ấy nghe những chuyện xảy ra sau đó.
6.
Sau khi người ăn xin ấy bị đánh đến c.h.ế.t bên cạnh bãi sậy, m.á.u chảy lênh láng khắp đất, chẳng mấy chốc đã đầy muỗi bọ.
Khi dân làng đi qua đều cố ý vòng tránh vì cảm thấy xui xẻo. từ sau đó trong thôn bắt đầu xảy ra chuyện lạ.
Đầu tiên là gà nhà trưởng thôn không sao bị cắn đứt cổ họng rồi đến kẻ rượu trong thôn khi đi qua bãi sậy nhìn thấy bóng ma.
Tóm lại, trong thôn đều đồn đại, là người ăn xin kia quay về đòi mạng, có một thời gian trời vừa tối là mọi người đều không dám ra khỏi nhà.
Lúc đó, tôi đang bệnh nặng gần như không thể rời giường. Những chuyện này đều là do chị nhà hàng xóm kể cho tôi nghe.
Cô ấy nói tôi là bạn bè duy nhất của cô ấy.
Bởi vì cô ấy đã bị hủy dung, người trong thôn đều coi cô ấy như quái vật, chỉ có tôi không sợ cô ấy, cô ấy rất muốn nói chuyện với tôi.
Cô ấy nói hôm đó, kẻ rượu đụng quỷ đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong bãi sậy, t.h.i t.h.ể dị, hai đầu gối quỳ trên đất, dường như đang cầu xin.
Tôi mơ hồ nhớ lại, kẻ rượu mà cô ấy nói chắc là Trương Long, cháu trai của trưởng thôn.
Ngày người ăn xin chết, Trương Long là kẻ đầu tiên ra tay, anh ta ngang ngược vung chiếc liềm trong tay c.h.é.m về phía người ăn xin, rồi sau đó, mọi thứ đều hỗn loạn.
Tôi nhìn cô ấy: “Có người ăn xin đó biến thành quỷ quay về báo thù không?”
Cô ấy một cách quỷ dị, vết sẹo xấu xí nổi trên cô ấy trong đêm tối trông kinh khủng.
“Tôi không tin quỷ thần, trên thế gian này, con người mới là thứ đáng sợ nhất, lòng người còn hiểm độc ác quỷ.”