Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Chúng tôi .
Ngôi từng nghèo khó này có một con đường chính để . Giờ giàu có, đường xá rộng rãi, đẹp đẽ hơn, nhưng vẫn có con đường chính đó để đi.
Nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh nhanh chóng lùi , sắp đầu , tôi bắt đầu nôn khan: “Em đi khám bác sĩ, em không khỏe.”
“Không sao , không sao , vợ à, trước đi, anh sẽ gọi bác sĩ Chương .” Chồng tôi ngồi ghế phụ, không quay đầu qua loa đáp lời tôi.
“Em , em đi khám bác sĩ! Em chỗ bác sĩ Chương!!” Tôi la hét, như một kẻ điên, bất ngờ vọt dậy từ phía sau chồm tới giật vô lăng, hai đàn ông to kia toát mồ hôi lạnh.
“ ! Đi đi đi, em đừng kích động, vợ à.” chồng ‘tốt’ của tôi dễ dàng đồng ý yêu cầu của ‘ vợ điên’ này.
Chồng tôi bảo bác sĩ Chương tiêm tôi một liều thuốc an thần, để tôi ngủ một giấc thật yên tĩnh.
Bác sĩ Chương không đồng ý, ta nhẹ nhàng, kiên nhẫn hỏi han tình hình tình của tôi.
“Tiêm tôi một mũi đi, tôi ngủ.” Tôi .
Bác sĩ Chương không chịu, ta bắt mạch tôi : “Cô ấy khá nặng, cần phải viện .”
“Cô ta đi viện chứ, có bác sĩ Chương của chúng ta không chữa ?” Dân thấy tôi liền bu quanh như ruồi thấy cứt, ngửi thấy mùi là kéo không ít .
“Tôi ở không có thiết bị, sao chữa? Chữa bằng tay, hay chữa bằng cái đầu của mấy ?” Bác sĩ Chương đáp trả.
“Uống thuốc thôi chứ , có anh là Hoa Đà sống , uống thuốc không khỏi?” Mấy bà thím trong vừa cắn hạt dưa vừa những lời mỉa mai.
Bác sĩ Chương hiếm nổi giận, mặt đỏ bừng: “Mấy im miệng đi! Tôi là kiểu Hoa Đà , mấy …”
“Tôi tiêm! Tôi tiêm!” Tôi la hét, cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
Bác sĩ Chương không chịu tôi thuốc, tôi liền điên cuồng hất đổ bàn của ta, đập phá tủ thuốc, vỡ nát sàn đầy mảnh thủy tinh, thuốc men chảy lênh láng.
Bị dồn đường cùng, ta đành im lặng lấy hộp thuốc .
Mẹ chồng tôi chen từ đám đông .
Vừa nhìn thấy bà ta, nước tôi liền tuôn rơi, đau quá, trong lòng đau quá.
Trong ký ức của tôi chưa từng có tình yêu thương của cha mẹ. Mẹ chồng đối xử tốt với tôi, tôi từng thực sự coi bà ta như mẹ nương tựa. Tôi vươn tay phía bà ta, khóc nức nở : “ , mẹ ơi, con , con không tiêm nữa.”
Mẹ chồng tôi vội chạy ôm lấy tôi, thực sự như mẹ ruột vuốt đầu tôi, bà ta ngấn lệ: “Yến Tử à, không sao con, mẹ ở . Đói chưa? Mẹ nấu cơm , Yến Tử, chúng ta ăn tối nhé.”
“Thím Hai à, đưa con dâu thím ngoài , viện khám đi.” Bác sĩ Chương đặt thuốc an thần xuống, thậm chí lời ta với mẹ chồng tôi còn mang chút van nài.
Từ chồng tôi đưa tôi , tôi có thể cảm nhận ánh mọi xung quanh nhìn tôi khác. Đó là ánh vừa căng thẳng, phấn khích vừa mang chút tò mò, hiếu kỳ, như thể chồng tôi và họ bàn bạc một âm mưu lao nào đó đang chờ thực hiện.
bác sĩ Chương đưa tôi đi, ánh của họ tỏ vẻ không thiện chí.
Thái độ của bác sĩ Chương rất bất thường, ta cứ khăng khăng tôi bị nặng, đưa tôi ngoài.
Mẹ chồng tôi không trả lời bác sĩ Chương, ôm tôi đứng dậy, những vây xem đồng loạt dạt nhường đường.
Trước rời đi, tôi quay , đá một cước hộp thuốc của bác sĩ Chương, giẫm nát các loại thuốc của ta.
Tôi là một “ nhân”, tôi không bình thường, tôi cũng là điều bình thường.
10.
“Yến Tử, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một lát nhé.” Mẹ chồng tôi đưa tôi mấy viên thuốc an thần, liếc trao đổi với con trai bà ta.
Bọn họ không hỏi tôi đi khỏi , cũng chẳng mảy may bận tâm tôi đi . Tôi là một đàn bà điên biết tìm con, con mất ở , gốc rễ ở , tôi còn có thể đi chứ?
cần tôi trở là , , có lẽ sẽ không bao giờ ngoài nữa.
Tôi thuốc miệng, ngậm dưới lưỡi, uống nước xong thì tựa bàn “ngủ” đi.
Chồng tôi bế tôi tầng hầm. Trước tôi còn chẳng hề nhận , tầng hầm chúng tôi xây vậy, nhưng bên trong có một chiếc giường, vài cái ghế đẩu, tường xây rất dày, cửa sắt vô cùng kiên cố.
Tôi đặt lên giường, mẹ chồng tôi cởi giày tôi, đắp chăn, sờ trán tôi, bà ta thở dài một tiếng.
Có lẽ bà ta thực sự xót xa tôi, với con trai mình: “Thôi, hay là thả nó đi đi.”