Chương 3
Anh ấy khó khăn dùng miệng cắn bút, một dòng chữ nguệch ngoạc lên .
“Họ đã g.i.ế.c bố mẹ của chúng ta, khi em tuổi.”
Tôi thấy dòng chữ này thì tim đập thình thịch, khó mà tin được.
“Lúc đó anh tám tuổi, anh đã nhìn thấy mặt họ vì thế họ anh mãi ở đây, nói dối rằng anh bị bệnh.”
“Ông ngoại của chúng ta sớm đã gửi vào cho chúng ta một tài sản kếch xù, mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền định kỳ, họ không thể động vào số tiền này vì thế luôn nuôi dưỡng chúng ta nhưng một khi em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì họ có thể đến rút số tiền đó.”
“Đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa cho em, kể cả đồ uống, họ định đã bỏ thuốc độc mãn tính vào đó.”
Từng dòng chữ nguệch ngoạc đó, nhìn vào lại càng người ta kinh đến tột độ.
Anh ấy vươn bàn tay gầy gò nắm vai tôi.
Ánh anh ấy kiên định mà đầy sức mạnh.
“Em phải ra tay , g.i.ế.c họ, báo thù cho bố mẹ của chúng ta.”
Đây là câu cuối cùng anh ấy trên .
lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa từ dưới lầu truyền lên.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, giấu kỹ chìa khóa.
, anh ấy phát ra tiếng kêu khàn khàn, dường muốn nói gì đó với tôi.
Tôi nhìn thấy bố cửa phòng tôi, khi thấy tôi không có ở đó, ông đột ngột quay đầu về nhà vệ sinh.
Lúc này tôi giả vờ mình vừa đi vệ sinh ra đã không kịp nữa rồi.
Tôi nhìn thấy mặt bố trong bóng tối âm u đến đáng sợ, ông ta nhanh chóng bước về gác mái.
Tôi trốn tủ sách, cả một tiếng mạnh cũng không dám.
Bố chìa khóa ra, cửa rồi bước vào.
lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhận ra mình đã mắc một lỗi chí mạng.
Vừa nãy tôi quá hoảng loạn, thế mà lại để quên cả bút ở bên trong!
Lưng tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ!
Mau chạy đi!
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi nhìn thấy bố xuất hiện mặt tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ngoài cửa sổ loé lên một tia sét, chiếu sáng mặt của bố.
mặt của người bố hiền từ trong lòng tôi, giờ đây dữ tợn đến đáng sợ.
4
“Nhược Nhược, con trốn ở đây làm gì?”
Bố kéo tôi ra.
Tôi sợ nhìn ông ta mà không nói nên lời.
Bên ngoài đổ cơn mưa lớn, nước mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng động rất to.
“Nhược Nhược, không nói gì thế?” Bố đưa tay sờ lên má tôi.
Bàn tay bố thường ngày rất ấm áp, lúc này lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cả người tôi không kìm được run rẩy.
“Nhược Nhược, con đã vào căn phòng đó rồi, đúng không?” Bố ngồi xổm mặt tôi, vẻ mặt kỳ lạ nói.
Đến nước này, tôi không thể không thừa nhận.
Tôi sợ gật đầu: “Bố ơi, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn đi xem anh ấy thôi.”
Bố nghiêm túc nhìn tôi nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, anh con có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, anh ấy rất nguy hiểm, tại con vẫn còn vào?”
“Anh ấy nguy hiểm chỗ nào? Nếu con không vào, con còn không biết bố mẹ lại đối xử với anh ấy vậy, rốt cuộc bố mẹ có phải bố mẹ ruột của con không? Những gì anh ấy , rốt cuộc có phải là không?” Tôi tức giận thốt lên.
Nhưng tôi vừa nói xong, đã hối hận.
Bố nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt vô cùng khó coi, cơ mặt ông ta run rẩy vài cái rồi dài một hơi.
“Vốn dĩ chuyện này chúng ta không định nói cho con biết nhưng bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, con có quyền được biết .”
Tiếp theo, lời bố nói tôi vô cùng kinh ngạc.
“Nhược Nhược, ra người bị ở trong đó, không phải anh trai ruột của con.”
Tôi ngây người nhìn bố.
Bố lại dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ dằn vặt.
“Anh trai con đã mất khi con tuổi, thằng bé hơn con năm tuổi, là một cậu bé rất đáng yêu.”
“Chúng ta vì muốn cho thằng bé một nền giáo dục tốt , đã bỏ rất nhiều tiền, đưa thằng bé đến trường tư thục tốt để . Nhưng chúng ta không ngờ quyết định này lại thằng bé mất đi cả cuộc đời.”
“Người bị ở trong đó, chính là hung thủ đã g.i.ế.c anh trai con!”
Tôi khó tin nhìn bố: “Nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ khoảng mươi mấy tuổi, có thể là hung thủ đã g.i.ế.c anh trai con được?”
Trong bố lộ ra thù hận căm ghét: “Nó tên là Trì Lăng, là bạn của anh trai con nhưng lại là một tên điên có nhân cách phản xã hội, lúc nhập , mẹ nó đã che giấu bệnh tình của nó chính nó đã dùng đá đập bị thương anh trai con, cuối cùng còn trơ nhìn anh trai con c.h.ế.t đi!”
Anh ấy khó khăn dùng miệng cắn bút, một dòng chữ nguệch ngoạc lên .
“Họ đã g.i.ế.c bố mẹ của chúng ta, khi em tuổi.”
Tôi thấy dòng chữ này thì tim đập thình thịch, khó mà tin được.
“Lúc đó anh tám tuổi, anh đã nhìn thấy mặt họ vì thế họ anh mãi ở đây, nói dối rằng anh bị bệnh.”
“Ông ngoại của chúng ta sớm đã gửi vào cho chúng ta một tài sản kếch xù, mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền định kỳ, họ không thể động vào số tiền này vì thế luôn nuôi dưỡng chúng ta nhưng một khi em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì họ có thể đến rút số tiền đó.”
“Đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa cho em, kể cả đồ uống, họ định đã bỏ thuốc độc mãn tính vào đó.”
Từng dòng chữ nguệch ngoạc đó, nhìn vào lại càng người ta kinh đến tột độ.
Anh ấy vươn bàn tay gầy gò nắm vai tôi.
Ánh anh ấy kiên định mà đầy sức mạnh.
“Em phải ra tay , g.i.ế.c họ, báo thù cho bố mẹ của chúng ta.”
Đây là câu cuối cùng anh ấy trên .
lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa từ dưới lầu truyền lên.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, giấu kỹ chìa khóa.
, anh ấy phát ra tiếng kêu khàn khàn, dường muốn nói gì đó với tôi.
Tôi nhìn thấy bố cửa phòng tôi, khi thấy tôi không có ở đó, ông đột ngột quay đầu về nhà vệ sinh.
Lúc này tôi giả vờ mình vừa đi vệ sinh ra đã không kịp nữa rồi.
Tôi nhìn thấy mặt bố trong bóng tối âm u đến đáng sợ, ông ta nhanh chóng bước về gác mái.
Tôi trốn tủ sách, cả một tiếng mạnh cũng không dám.
Bố chìa khóa ra, cửa rồi bước vào.
lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhận ra mình đã mắc một lỗi chí mạng.
Vừa nãy tôi quá hoảng loạn, thế mà lại để quên cả bút ở bên trong!
Lưng tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ!
Mau chạy đi!
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi nhìn thấy bố xuất hiện mặt tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ngoài cửa sổ loé lên một tia sét, chiếu sáng mặt của bố.
mặt của người bố hiền từ trong lòng tôi, giờ đây dữ tợn đến đáng sợ.
4
“Nhược Nhược, con trốn ở đây làm gì?”
Bố kéo tôi ra.
Tôi sợ nhìn ông ta mà không nói nên lời.
Bên ngoài đổ cơn mưa lớn, nước mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng động rất to.
“Nhược Nhược, không nói gì thế?” Bố đưa tay sờ lên má tôi.
Bàn tay bố thường ngày rất ấm áp, lúc này lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cả người tôi không kìm được run rẩy.
“Nhược Nhược, con đã vào căn phòng đó rồi, đúng không?” Bố ngồi xổm mặt tôi, vẻ mặt kỳ lạ nói.
Đến nước này, tôi không thể không thừa nhận.
Tôi sợ gật đầu: “Bố ơi, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn đi xem anh ấy thôi.”
Bố nghiêm túc nhìn tôi nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, anh con có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, anh ấy rất nguy hiểm, tại con vẫn còn vào?”
“Anh ấy nguy hiểm chỗ nào? Nếu con không vào, con còn không biết bố mẹ lại đối xử với anh ấy vậy, rốt cuộc bố mẹ có phải bố mẹ ruột của con không? Những gì anh ấy , rốt cuộc có phải là không?” Tôi tức giận thốt lên.
Nhưng tôi vừa nói xong, đã hối hận.
Bố nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt vô cùng khó coi, cơ mặt ông ta run rẩy vài cái rồi dài một hơi.
“Vốn dĩ chuyện này chúng ta không định nói cho con biết nhưng bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, con có quyền được biết .”
Tiếp theo, lời bố nói tôi vô cùng kinh ngạc.
“Nhược Nhược, ra người bị ở trong đó, không phải anh trai ruột của con.”
Tôi ngây người nhìn bố.
Bố lại dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ dằn vặt.
“Anh trai con đã mất khi con tuổi, thằng bé hơn con năm tuổi, là một cậu bé rất đáng yêu.”
“Chúng ta vì muốn cho thằng bé một nền giáo dục tốt , đã bỏ rất nhiều tiền, đưa thằng bé đến trường tư thục tốt để . Nhưng chúng ta không ngờ quyết định này lại thằng bé mất đi cả cuộc đời.”
“Người bị ở trong đó, chính là hung thủ đã g.i.ế.c anh trai con!”
Tôi khó tin nhìn bố: “Nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ khoảng mươi mấy tuổi, có thể là hung thủ đã g.i.ế.c anh trai con được?”
Trong bố lộ ra thù hận căm ghét: “Nó tên là Trì Lăng, là bạn của anh trai con nhưng lại là một tên điên có nhân cách phản xã hội, lúc nhập , mẹ nó đã che giấu bệnh tình của nó chính nó đã dùng đá đập bị thương anh trai con, cuối cùng còn trơ nhìn anh trai con c.h.ế.t đi!”