Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình đang trong căn nhà đá lạnh lẽo, gió lùa bốn phía của gia Kiều Uyển.

Trước khi ba mẹ tôi kịp đề nghị tài cho Kiều Uyển thì tôi ngẩng đầu, rụt rè hỏi:

“Mẹ , “đồ con hoang” nghĩa là gì ?”

Nghe tôi nói vậy, mặt mẹ tôi lập sa sầm.

“Ai dạy con nói như thế?”

Tôi ngây ngô chỉ tay về phía mẹ Kiều Uyển: “Là dì kia nói con như vậy đó . Dì còn lấy mất sợi dây chuyền ngọc của bà ngoại nữa.”

Mặt mẹ Kiều Uyển tái mét.

Còn Kiều Uyển đen nhẻm và gầy gò bên cạnh thì cứ ngẩn người ra như bị sét .

Ba tôi là người phản ứng đầu tiên. Ông nghiêm mặt lấy túi xách của mẹ tôi ra để kiểm tra.

Sợi dây chuyền ngọc quả nhiên không còn nữa.

Bà ngoại tôi vừa mất tháng trước, sợi dây chuyền là kỷ vật duy nhất mà bà để lại cho mẹ. Lần này gia tôi lên vùng núi làm từ cũng là để thực hiện di nguyện của bà, cũng chính là quyên góp phần tài sản thừa kế.

Kiếp trước, mãi đến khi về đến nhà chúng tôi mới phát hiện sợi dây chuyền đã mất, vì nó rất quý nên mẹ tôi đã báo cảnh .

Nhưng vùng núi hẻo lánh, đường sá lại không có camera, các thôn làng cũng nối liền nhau, dân cư đông đúc và phức tạp nên hoàn toàn không có manh mối nào để điều tra.

Mẹ Kiều Uyển khóc lóc kêu oan, nói chúng tôi vu khống bà ta.

Cái vẻ đau khổ, tủi nhục của bà ta lúc đó khiến ai nhìn vào cũng thấy như thể bà ta mới là người bị hại.

Mãi đến khi tôi c.h.ế.t rồi mới biết sự thật là mẹ Kiều Uyển không xin từ con gái, lại đúng lúc đang cần gấp mua nhà cưới vợ cho con trai nên đã đem sợi dây chuyền đi bán.

Tôi còn đang ngơ ngẩn thì mẹ Kiều Uyển đã giận đến cực điểm, nhổ nước bọt về phía chúng tôi rồi vớ lấy nông cụ đuổi người: “Từ cái gì mà từ ! Nhà nghèo thì sao? Nghèo là ăn cắp đồ của tụi mày hả? Nói trắng ra là mày coi thường người ta!”

“Mẹ kiếp cái đồ con hoang, cút hết ra khỏi nhà !”

Tiếng chửi rủa chua ngoa của bà ta vang lên như sấm khiến không ít hàng xóm láng giềng kéo đến xem.

Kiều Uyển đang đờ người cũng giật mình tỉnh lại.

Cô ta hốt hoảng chạy tới, vượt qua mẹ mình: “Cô , sợi dây chuyền là do mẹ cháu lấy. Cháu sẽ mang ra trả lại ngay.”

“Cháu thật sự muốn đi học. Xin cô , nể tình hôm qua cháu đã cứu em Mạn Mạn mà giúp cháu với .”

Nghe vậy, nét mặt mẹ Kiều Uyển lập trở nên méo mó dữ tợn.

“Đồ con ranh vô ơn! Mày vì nịnh bợ tụi nhà giàu mà đến cả mẹ ruột cũng dám vu khống? c.h.ế.t mày!”

Mẹ Kiều Uyển điên cuồng vung xẻng sắt tới tấp vào lưng con gái.

Dân làng xung quanh xúm lại can ngăn nhưng đều bị bà ta hung hăng xua đuổi bằng cái xẻng.

Tiếng kêu la thảm thiết của Kiều Uyển vang khắp cả thôn.

Ba mẹ tôi cuối cùng gọi cảnh .

May mà cảnh đến kịp nên mới dập tắt cơn hỗn loạn.

Sau khi mẹ Kiều Uyển bị khống chế, Kiều Uyển mình mẩy đầy thương tích, cà nhắc đi vào trong nhà.

Cô ta mang ra sợi dây chuyền ngọc .

Chứng cứ rõ ràng, mẹ Kiều Uyển bị ngay tại chỗ.

Ba mẹ tôi cất kỹ sợi dây chuyền nhưng không còn nhắc gì đến chuyện tài nữa.

Đợi Kiều Uyển vác cuốc từ đồng về, ba tôi trao cho ông ta một xấp coi như lời cảm ơn.

Thấy gia tôi chuẩn bị rời đi, Kiều Uyển bỗng hét lên với vẻ mặt không thể tin nổi:

“Đợi đã! Vậy là xong rồi sao?”

Mẹ tôi ngơ ngác quay lại nhìn cô ta, còn ba tôi theo phản xạ đưa tay kéo tôi lùi về phía sau.

Kiều Uyển sững sờ, nói như gào lên:

“Không thể như vậy . Các người tài cho tôi ! Nếu không có tôi thì con tiện… à không, em Mạn Mạn đã bị bọn buôn người đi rồi!”

“Ba mẹ , mọi người sẽ đưa con theo ?”

Những lời điên cuồng người khác có thể không hiểu, nhưng tôi lại hiểu rất rõ.

Kiếp trước, để giả làm tiểu thư nhà giàu, cô ta từng gọi ba mẹ tôi là ba mẹ ruột, nói họ là ân nhân, là ba mẹ tái sinh của mình. Cô ta đổi cách xưng hô, mặt dày gọi ba mẹ tôi là ba mẹ luôn.

Mẹ tôi đã nhiều lần sửa lời cô ta nhưng thấy cô ta không đổi nên đành im lặng. Còn ba tôi thì tránh mặt cô ta luôn.

Không ngờ, Kiều Uyển cũng đã sống lại.

Nghe cách cô ta xưng hô, mặt ba mẹ tôi lập tối sầm lại.

Kiều Uyển mặt , chửi bới rồi giáng một cái tát như trời giáng vào mặt con gái.

Mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình đang trong căn nhà đá lạnh lẽo, gió lùa bốn phía của gia Kiều Uyển.
Trước khi ba mẹ tôi kịp đề nghị tài cho Kiều Uyển thì tôi ngẩng đầu, rụt rè hỏi:
“Mẹ , “đồ con hoang” nghĩa là gì ?”
Nghe tôi nói vậy, mặt mẹ tôi lập sa sầm.
“Ai dạy con nói như thế?”
Tôi ngây ngô chỉ tay về phía mẹ Kiều Uyển: “Là dì kia nói con như vậy đó . Dì còn lấy mất sợi dây chuyền ngọc của bà ngoại nữa.”
Mặt mẹ Kiều Uyển tái mét.
Còn Kiều Uyển đen nhẻm và gầy gò bên cạnh thì cứ ngẩn người ra như bị sét .
Ba tôi là người phản ứng đầu tiên. Ông nghiêm mặt lấy túi xách của mẹ tôi ra để kiểm tra.
Sợi dây chuyền ngọc quả nhiên không còn nữa.
Bà ngoại tôi vừa mất tháng trước, sợi dây chuyền là kỷ vật duy nhất mà bà để lại cho mẹ. Lần này gia tôi lên vùng núi làm từ cũng là để thực hiện di nguyện của bà, cũng chính là quyên góp phần tài sản thừa kế.
Kiếp trước, mãi đến khi về đến nhà chúng tôi mới phát hiện sợi dây chuyền đã mất, vì nó rất quý nên mẹ tôi đã báo cảnh .
Nhưng vùng núi hẻo lánh, đường sá lại không có camera, các thôn làng cũng nối liền nhau, dân cư đông đúc và phức tạp nên hoàn toàn không có manh mối nào để điều tra.
Mẹ Kiều Uyển khóc lóc kêu oan, nói chúng tôi vu khống bà ta.
Cái vẻ đau khổ, tủi nhục của bà ta lúc đó khiến ai nhìn vào cũng thấy như thể bà ta mới là người bị hại.
Mãi đến khi tôi c.h.ế.t rồi mới biết sự thật là mẹ Kiều Uyển không xin từ con gái, lại đúng lúc đang cần gấp mua nhà cưới vợ cho con trai nên đã đem sợi dây chuyền đi bán.
Tôi còn đang ngơ ngẩn thì mẹ Kiều Uyển đã giận đến cực điểm, nhổ nước bọt về phía chúng tôi rồi vớ lấy nông cụ đuổi người: “Từ cái gì mà từ ! Nhà nghèo thì sao? Nghèo là ăn cắp đồ của tụi mày hả? Nói trắng ra là mày coi thường người ta!”
“Mẹ kiếp cái đồ con hoang, cút hết ra khỏi nhà !”
Tiếng chửi rủa chua ngoa của bà ta vang lên như sấm khiến không ít hàng xóm láng giềng kéo đến xem.
Kiều Uyển đang đờ người cũng giật mình tỉnh lại.
Cô ta hốt hoảng chạy tới, vượt qua mẹ mình: “Cô , sợi dây chuyền là do mẹ cháu lấy. Cháu sẽ mang ra trả lại ngay.”
“Cháu thật sự muốn đi học. Xin cô , nể tình hôm qua cháu đã cứu em Mạn Mạn mà giúp cháu với .”
Nghe vậy, nét mặt mẹ Kiều Uyển lập trở nên méo mó dữ tợn.
“Đồ con ranh vô ơn! Mày vì nịnh bợ tụi nhà giàu mà đến cả mẹ ruột cũng dám vu khống? c.h.ế.t mày!”
Mẹ Kiều Uyển điên cuồng vung xẻng sắt tới tấp vào lưng con gái.
Dân làng xung quanh xúm lại can ngăn nhưng đều bị bà ta hung hăng xua đuổi bằng cái xẻng.
Tiếng kêu la thảm thiết của Kiều Uyển vang khắp cả thôn.
Ba mẹ tôi cuối cùng gọi cảnh .
May mà cảnh đến kịp nên mới dập tắt cơn hỗn loạn.
Sau khi mẹ Kiều Uyển bị khống chế, Kiều Uyển mình mẩy đầy thương tích, cà nhắc đi vào trong nhà.
Cô ta mang ra sợi dây chuyền ngọc .
Chứng cứ rõ ràng, mẹ Kiều Uyển bị ngay tại chỗ.
Ba mẹ tôi cất kỹ sợi dây chuyền nhưng không còn nhắc gì đến chuyện tài nữa.
Đợi Kiều Uyển vác cuốc từ đồng về, ba tôi trao cho ông ta một xấp coi như lời cảm ơn.
Thấy gia tôi chuẩn bị rời đi, Kiều Uyển bỗng hét lên với vẻ mặt không thể tin nổi:
“Đợi đã! Vậy là xong rồi sao?”
Mẹ tôi ngơ ngác quay lại nhìn cô ta, còn ba tôi theo phản xạ đưa tay kéo tôi lùi về phía sau.
Kiều Uyển sững sờ, nói như gào lên:
“Không thể như vậy . Các người tài cho tôi ! Nếu không có tôi thì con tiện… à không, em Mạn Mạn đã bị bọn buôn người đi rồi!”
“Ba mẹ , mọi người sẽ đưa con theo ?”
Những lời điên cuồng người khác có thể không hiểu, nhưng tôi lại hiểu rất rõ.
Kiếp trước, để giả làm tiểu thư nhà giàu, cô ta từng gọi ba mẹ tôi là ba mẹ ruột, nói họ là ân nhân, là ba mẹ tái sinh của mình. Cô ta đổi cách xưng hô, mặt dày gọi ba mẹ tôi là ba mẹ luôn.
Mẹ tôi đã nhiều lần sửa lời cô ta nhưng thấy cô ta không đổi nên đành im lặng. Còn ba tôi thì tránh mặt cô ta luôn.
Không ngờ, Kiều Uyển cũng đã sống lại.
Nghe cách cô ta xưng hô, mặt ba mẹ tôi lập tối sầm lại.
Kiều Uyển mặt , chửi bới rồi giáng một cái tát như trời giáng vào mặt con gái.

Tùy chỉnh
Danh sách chương