4.
Muội muội ta việc học bận rộn, mỗi ngày sau giờ tan đến quán trà phụ giúp đôi chút.
Hôm ấy, khi ta đang nấu nước trong bếp, nó bất chợt nắm lấy tay ta, ngẩn người nhìn thật lâu.
Bàn tay này, vốn là phần xấu xí nhất trên thân thể ta.
Vết chai lồi lõm, sẹo chồng lên sẹo, thô ráp như vỏ cây già. Ngay cả bản thân ta cũng chẳng mấy khi dám nhìn kỹ.
Thế mà muội muội cứ nắm lấy, chẳng nói lời nào.
Tối đến, nét mặt nó nặng nề, bỗng bật thốt:
“Tỷ à, muội không muốn đọc sách nữa. Đó là chuyện của nam , muội không hợp.”
Ta vừa kinh hãi vừa giận, lần đầu tiên không kìm được mà giơ tay đánh nó.
Ta ép nó từ bỏ ý ấy, không được buông xuôi.
Muội muội òa khóc, nghẹn ngào bảo rằng: Việc nuôi sống gia đình đâu thể chỉ một mình ta gánh vác, rằng nó không muốn bước trên con đường thấm đẫm mồ hôi và m.á.u của ta.
Ta ôm lấy nó, nghẹn ngào bật khóc:
“ tỷ cam lòng mà. Tỷ để muội bước lên đôi vai này mà tiến về phía trước.”
Đêm đó, muội thiếp đi trong tiếng nức nở.
Ta nhẹ nhàng rời khỏi phòng, ra đứng nơi sân vắng.
Nào ngờ lại bắt gặp một ánh mắt đen thẳm như hồ thu, tĩnh lặng mà sâu sắc nơi bàn đá.
Thì ra Thẩm Bách Chu đã về từ nào.
Trên bàn chẳng có lấy một chén nước. Theo thói quen thuở xưa trong phủ, ta lặng lẽ xoay người định đi pha trà.
Hắn bỗng bật tiếng “chậc”, giọng mang chút bất cần:
“Giờ ta chẳng còn là thế tử, ngươi cũng chẳng còn là hạ .”
“Đời người, đâu chỉ có một con đường gọi là thi đậu rồi làm quan? Nếu nàng ấy không muốn, cần gì ép buộc?”
Thì ra… hắn đã nghe thấy hết.
Ta ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng vằng vặc treo cao, khẽ nói:
“Đọc sách là chuyện tốt.”
“Đọc rồi… sẽ không giống ta, cả đời chỉ có thể làm nha hoàn quét nhà, nấu nước.”
Đọc sách, rồi sẽ trở thành người như hắn xưa — thiếu niên áo gấm, khí khái ung dung, tung hoành ngang dọc khắp chốn quan trường.
Lại đến nữ quan đang chấp chưởng triều đình, lòng ta không khỏi sục sôi tưởng.
Thẩm Bách Chu nghe vậy, ánh mắt cũng dõi theo ánh trăng. Hắn khẽ thở dài:
“Sắp rằm rồi.”
Ta khẽ gật đầu.
Hắn chẳng biết, dưới ánh trăng sáng trong ấy, ta đang len lén nhìn hắn.
Cũng như suốt qua, mỗi lần chạm mặt, ta đều âm thầm như vậy.
5.
tại, Hầu phủ vẫn đang chao đảo đầu sóng ngọn gió.
Thế tử đổi tên là A , dung mạo tuấn tú thuở xưa cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
Hắn cố tình cải trang, đến cả khi tắm rửa cũng chưa từng tháo bỏ ngụy dung kia.
Thuở đầu, áo vải thô ráp da thịt bị cọ rát đến đỏ ửng. đã quen, lại còn luyện nên dáng dấp cường tráng, từng thớ cơ rõ, tựa như được chạm khắc từ đá.
Đến cả Hầu gia và , nếu có gặp lại, e rằng cũng khó lòng ra.
Thứ hắn thích nhất là món bánh quế hoa ta làm.
Ta không có tài cán gì lớn, chỉ biết mỗi lần rảnh tay làm cho hắn ăn vài chiếc.
Quán trà ngày một đông khách, việc buôn bán dần dần khấm khá.
Hôm ấy, có một vị khách quen đưa bằng hữu tới quán.
Vừa nhấp ngụm trà đầu, người kia đã bật cười, tấm tắc:
“Chưởng quầy ơi, trà ngươi pha còn thơm cả tay nghề trà sư số một của Túy Xuân Lâu đấy!”
Hắn đưa mắt liếc sang A đang ngồi một bên, rồi trêu ghẹo:
“ quân ngươi tuấn tú thật đấy, chẳng là vì mê trà ngươi pha mà tình ở lại làm khách thường trú?”
Lời trêu đùa mặt ta nóng bừng, đến vành tai cũng đỏ rực.
A khẽ cười nhạt, ánh mắt vô tình quét sang ta, bất chợt bắt gặp gò má đang ửng đỏ.
Hắn cau mày, giọng trầm xuống:
“Chẳng lẽ ngươi thèm khát thân thể ta, định dùng ân cứu mạng để đổi lấy báo đáp?”
Sắc mặt ta tái nhợt, môi mím chặt, chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.
Thuở còn là thế tử, có biết bao nữ tử trong kinh tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, mưu cầu được trèo lên giường thế tử.
quả không ai thoát khỏi cục bị ném ra khỏi phủ, người nào người nấy đều mang theo nỗi nhục ê chề.
Ánh mắt hắn nhìn họ khi ấy, băng giá khinh khi, như đang quét qua bụi dơ nơi bậc cửa.
Giọng điệu cũng giống hệt bây giờ — cao ngạo, cay nghiệt:
“Muốn bò lên giường bản thế tử? Ngươi cũng xứng sao?”
Ta rất rõ, ta và hắn cách nhau cả một trời một vực.
Tình cảm non nớt trong lòng, từ lâu đã bị ta chôn thật sâu, không dám để lộ lấy phần.
người kia chẳng ra biểu cảm khác lạ của ta, lại còn cãi vã om sòm về việc ai pha trà ngon — ta trà sư Túy Xuân Lâu.
Đêm hôm đó, ta bất ngờ bị người bắt đi.
Đối phương liên tục tra hỏi: đã từng gặp thế tử Thẩm Bách Chu chưa, có quan hệ gì với hắn?
Nỗi sợ siết chặt lồng ngực, tim ta đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Từ ngày nhặt được hắn, ta đã từng không ít lần tưởng tượng ra tình cảnh này.
Ta lặp đi lặp lại trong đầu vô số lần cách để ứng phó nếu bị bắt.
rơi vào thực cảnh, ta cố ép mình vững bình tĩnh, trả lời từng câu với giọng đều đều.
Thế nước mắt vẫn tuôn trào, không sao kìm nén nổi.
Kẻ kia không nói lời nào, bất ngờ bóp cằm ta, giọng lạnh lùng:
“Khóc cái gì?”
Dải vải bịt mắt bất ngờ được gỡ xuống, ánh sáng chói lòa đồng tử ta co rút.
Trước mắt ta — chính là Thẩm Bách Chu.
Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng tuyết:
“Chỉ đến mức này mà đã không chịu nổi, chi bằng đừng mộng trợ giúp ta.”
“Một khi đã bước chân vào vũng nước đục này, thì chẳng còn đường lui nữa đâu.”
Ta hoảng hốt lau nước mắt, sợ hắn không còn muốn ta ở bên cạnh:
“Nước mắt… là một phần kế hoạch. Ta không khóc thật mà!”
Thẩm Bách Chu bật cười khe khẽ, khẽ gọi:
“Ngốc tử.”
Một sau, hắn nhướng mày cười nhạt:
“Yên tâm. Ta, Thẩm Bách Chu, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
“ lời ta vừa nói, nhất định phải ghi nhớ — đừng bao giờ mộng.
Thẩm Bách Chu đã hạ lời, ta nào dám trái ý.
6.
Sáng hôm sau, Thẩm Bách Chu âm thầm rời đi, chẳng để lại lời từ biệt.
ấy, ta ra — thì ra, lời hắn nói đêm qua chỉ là gió thoảng qua tai.
Dù Hầu phủ có gặp nạn, thì ta và hắn vốn dĩ chẳng đi chung một con đường.
Chúng ta chỉ là người tình cờ đồng hành một đoạn, rồi sau đó mỗi người lại trở về thế giới của riêng mình.
Ta lặng lẽ đem phần lớn bạc tích góp giấu vào dưới đệm chăn trong phòng chính. Nếu một ngày hắn quay lại, ắt sẽ thấy.
Chớp mắt đã đến rằm tháng Tám.
tiết Trung Thu, phố phường rộn ràng đèn hoa, người qua kẻ lại đông đúc như trẩy hội.
Sáng hôm ấy, ta lặng lẽ bước vào phòng chính, nhấc đệm lên kiểm tra — túi bạc vẫn còn nguyên, không thiếu một đồng.
Cả ngày bận rộn trong quán, đến tối được cùng muội muội ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ngẩng đầu ngắm trăng rằm, lòng ta khẽ thầm : Giờ này chắc hắn đang ở nơi nào đó, âm thầm điều tra, vì Hầu phủ mà tìm kiếm chân tướng.
Một ngày… ngày… tháng trôi qua.
Hắn không quay lại.
Ta hơi mập lên một chút, da dẻ cũng trắng trẻo xưa.
Có khách quen đến quán, hình như ra thiếu mất một người, trêu đùa:
“Tiểu nương tử, vị công tử tuấn tú dạo trước chẳng phải lang quân của cô sao? bỏ đi rồi à?”
Ta mỉm cười, điềm đạm đáp:
“Không phải quân, chỉ là biểu ca xa thôi.”
“Chư vị nếu có ai chưa tóc, tuổi tác hợp ý, phiền làm mai cho ta một mối. Từ sau ghé quán sẽ được uống trà miễn phí!”
Đêm đó, khi trở về phòng, dưới gối ta bất ngờ xuất một túi bạc.
Bên trong là đầy ắp tiền đồng, bạc vụn và ngân phiếu — như thể người để lại đã vét sạch tất cả gì mình có.
Ta khẽ thở phào, đem túi bạc cất vào phòng chính, vẫn nơi cũ.
Biết hắn còn sống… thế là đủ.
Ta , chuyện hắn đang làm, là tội danh đủ để rơi đầu.
Còn ta — cả đời vốn sống kín đáo mình, chưa từng bước lệch bước.
Thế mà vì hắn, ta đã can tâm tình làm một việc nghịch thiên trái đạo.