“Đừng đi, đừng đi…” Ta không ngừng khẩn cầu.
Tạ Tễ im lặng hồi lâu, bàn tay đặt gáy ta nhẹ nhàng vuốt ve.
Y không tin thần Phật, đại khái cho rằng chuyện trong mơ của ta cũng hoang . Nhưng ta khóc sự đau lòng, ta từ trước đến nay kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua, khi nào lại dính lấy y như vậy?
Ngoài cửa gã sai vặt gõ cửa, nói: “Tiết tiên sinh vẫn đang ở sảnh, hỏi có thể khởi hành chưa.”
Mắt của ta sưng húp, đau xót lắc đầu với Tạ Tễ.
Tạ Tễ nhìn ta, nhiên cười, vờ như khổ não: “Nếu không đi, thi không đỗ không làm được quan lớn, có người sẽ không nhận ca ca này nữa, đi nịnh bợ người khác…”
đều là lời nói giận .
Ta vốn dĩ không muốn y đi, phụ mẫu đến nhà ngoại tổ thăm thân, hai tỷ tỷ lại gả đến nơi khác, giận cãi nhau với Tạ Tễ, chỉ muốn y ở lại.
“Cả đời thi không đỗ cũng không sao, cùng lắm ta ở Dương Châu trưởng thành thì chiêu rể nuôi huynh.”
Tạ Tễ sững sờ, sau lồng n.g.ự.c rung động, cười cả mắt, ánh mắt như được nước tưới rửa, sáng lấp lánh.
Cười cái gì chứ
Ta nói mà.
Y chỉ lắc đầu cười, búng nhẹ trán ta.
—
Tạ Tễ tạm thời ở lại, nói là phụ mẫu trở về mới lại lên .
Tiết Nghĩa Thành cũng ngụy trang, ân cần nói có thể .
Nhưng kinh thành chính là hang hùm hổ sói, một khắc nào Tạ Tễ chưa tắt ý định đi kinh thành, lòng ta lại sốt ruột như lửa đốt.
Có cảnh giác, ta nhìn Tiết Nghĩa Thành liền mang theo vài phần soi xét.
Ông ta vẫn dạy học ở Thụy Ninh , hơn mười học sinh, ánh mắt ông ta như có như không dán người Tạ Tễ.
Mùa hè oi bức, quần mỏng, Tạ Tễ lau mồ hôi vén tay lên lộ ra một đoạn da thịt, hầu kết của Tiết Nghĩa Thành liền nhấp nhô theo.
Tâm tư tăm tối ẩn sâu trong đáy mắt, khiến người ta liên tưởng đến một loại động vật bò sát ghê tởm không xương.
Nhìn thấy khiến ta rợn cả tóc gáy.
Nhưng ta không có chứng, chỉ lời nói thì không thể vạch trần mặt ngụy quân tử của người này.
Lúc đang nôn nóng, chợt nghe hai người con trong mời Tiết Nghĩa Thành đi du thuyền ở , tai ta vểnh lên, Tạ Tễ từ cửa ra.
Y thấy ta đang ghé bệ cửa sổ nghe lén, khóe môi lên, gọi ta tới.
Ta ngoan ngoãn nghe lời, y từ tay nha hoàn nhận lấy quạt quạt cho ta, nghe ta hỏi: “Tam ca, đi du thuyền ở , sao họ không mời huynh?”
Tạ Tễ không hứng thú, dắt tay ta về nhà: “Người người chúc nhau, có ý nghĩa gì đâu.”
Nhưng ở kiếp trước sau này ta mới biết, hai người con kia là những tử chơi nổi tiếng trong , nam nữ đều không kỵ, thích nhất là tiểu đồng ca hát, Tạ Tễ không chơi chung với họ.
Nghe giọng điệu thuộc khi họ mời Tiết Nghĩa Thành, có thể thấy không phải lần đầu tiên tụ tập.
Cơ hội tốt.
Vừa hay để Tạ Tễ nhìn rõ mặt của Tiết Nghĩa Thành.
Mắt ta sáng lên, kéo tay Tạ Tễ.
“Chúng ta cũng đi du thuyền đi.”
Tạ Tễ dừng , mắt nhìn xuống lông mày nhướng lên.
7
Đến , mới biết Tạ Tễ không hề nói quá.
Thuyền lớn thuyền nhỏ đi lại như con thoi, đan xen chằng chịt, chân trời vừa buông xuống, khắp nơi thắp lên những đốm lửa, rực rỡ như dải ngân hà.
Chưa đi lên thuyền, Tạ Tễ bảo vệ ta lấn xiêu vẹo.
Người quá nhiều.
Mùi phấn son, mùi dầu hoa nhài hun ta chóng cả mặt.
Tạ Tễ dường như gặp người , hơi nới lỏng vòng tay ôm ta, ứng phó với lời hỏi han của người khác.
Còn váy của ta không biết ai giẫm phải, bực mình ngồi xuống kéo váy.
nhiên một trận ồn ào—— danh kỹ sông Hoà ra thuyền .
Đám đông xô đẩy, trong chốc lát tách ta và Tạ Tễ ra, ta còn chưa kịp gọi, đứng dậy không thấy y đâu.
“Tam ca!”
Hộ vệ và nha hoàn cũng không thấy.
Nhà dột còn gặp phải mưa rào.
Ta vất vả trèo lên tảng đá hình sư tử, nhìn thấy từ xa hai tên tử chơi trong đang cười hi hi kéo Tạ Tễ lên thuyền.
Rèm cửa hé mở, một tiểu hoạn quan có vẻ yêu kiều đang cúi người nịnh nọt rót rượu cho hai nam nhân mặc sang trọng.
Tạ Tễ không kiên nhẫn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không ngừng nhìn ra phía sau tìm ta.
Nhìn rõ mấy người , ta lập tức hồn bay phách lạc, lớn tiếng gọi Tạ Tễ.
Nhưng lời còn chưa thốt ra, phía sau nhiên có một đôi tay đưa tới, bịt miệng ta, nhấc ta xuống.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, lại là Tiết Nghĩa Thành đang mỉm cười!