Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1: Ta Biến Thái Tử Thành Sủng Nam

Ta cứ tưởng Thái tử Lân quốc là nam sủng mà hoàng huynh ban tặng cho ta, nên đã trói chàng về phủ, ức h.i.ế.p đủ điều.

Chàng chiều chuộng ta như muốn làm mưa làm gió, thỏa mãn mọi cầu kỳ quặc của ta.

Cho đến khi thánh chỉ ban xuống, bắt buộc ta phải sang Lân quốc hòa thân, ta tiếc nuối sắp xếp đường lui cho chàng rồi mới lên đường.

Đêm tân hôn, khi khăn voan được vén lên, nhìn thấy khuôn mặt Thái tử Lân quốc, ta c.h.ế.t lặng.

Thái tử bóp má ta, cười đến phát lạnh: “Bội tình bạc nghĩa, ngủ xong rồi chạy. Công chúa nói xem, nàng nên bị ta phạt thế nào?”

Ta : “À thì…?”

—–

Ngày , hoàng huynh cười gian xảo ta đến một tiền .

Huynh ấy tay, lập tức có nội thị dẫn tám mươi tám mỹ nam bước .

Hoàng huynh nói chính là ông ấy tặng cho ta.

Huynh bảo ta cứ chọn thoải mái, khách sáo, rồi nhìn ta bằng ánh mắt cười như bà cô.

Ta nhìn huynh ấy, người cũng thật tốt bụng.

Chỉ là trong giây lát, ta không biết rốt cuộc ai mới là người cổ đại phong kiến, ta hay hoàng huynh.

Đúng vậy, ta chỉ là một nữ sinh viên đại học mỏng manh yếu đuối xuyên không đến .

Điều đầu tiên ta khi đến, là hoàng huynh của ta là một kỳ nhân, kinh thế hãi tục.

Ví dụ như bây giờ, huynh ấy nói so với phải hỏi đỉnh cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ tam thiên thì cuộc sống của ta thật quá nhàm chán.

Cho nên, trong ngày của ta, huynh ấy tặng ta tám mươi tám nam sủng, để ta kịp thời hưởng lạc.

Nhìn tám mươi tám nam sủng mà ta được lựa chọn, mặt ta đỏ bừng.

Hoàng huynh vỗ n.g.ự.c cam đoan với ta, mỹ nam đầu tiên, sạch sẽ lắm, bảo ta cứ yên tâm dùng.

đầu tiên là cái gì? Sao ta nghe không ?

Tối hôm đó, ta bịt mắt chơi trò bịt mắt bắt dê với đám nam sủng.

Ta chạy loạn trong ngự hoa viên, lụa bịt mắt mỏng manh vẫn còn có thể thấy ánh sáng, phần lớn cảnh vật ta nhìn rõ.

Ta đuổi theo một nam sủng, cứ thế chạy một cung nào đó.

Ta bắt, nam sủng chạy; ta bắt, nam sủng chạy; ta bắt, bắt được rồi!

Cảm nhận xúc cảm eo thon vai hẹp trong tay, ta giật phăng dải lụa bịt mắt, chỉ mỹ nam cao lớn trước mặt nói: “Chính là chàng, tối nay bản công chúa!”

Ta tay, thị tòng đi theo bên cạnh liền khiêng mỹ nam đi.

Khi cung nữ tắm rửa sạch sẽ cho mỹ nam, rồi đưa đến phòng ta, mỹ nam chỉ quấn một vải mỏng màu trắng.

Giọt nước rơi từ đuôi tóc của chàng ướt vải mỏng trước , cơ n.g.ự.c chàng ẩn hiện lấp ló.

Miệng chàng bị nhét một miếng vải, cung nữ còn chu đáo trói tay chàng cho ta.

Chỉ là mỹ nam trông như thiếu nữ bị ép buộc, vẻ mặt có phần bất mãn.

Chàng không phải là nam sủng hoàng huynh tặng ta sao? Sao tỏ ra không tình nguyện như vậy, chẳng lẽ là kiểu mới sao?

Mỹ nam giãy giụa, cổ tay trắng nõn bị dây thừng ma sát đến đỏ ửng.

Ta nuốt nước bọt ừng ực, cảm thấy tim đập nhanh hơn, khí huyết dâng trào.

tay bảo cung nữ lùi xuống, ta cười hì hì tiến về phía mỹ nam, lấy miếng vải trong miệng chàng ra.

“Cái đó, chàng sợ, ta cũng là đầu tiên. ta, chàng không thiệt đâu.”

Mỹ nam trừng mắt hổ phách sắc bén, nói không mấy khách khí: “Cái gì là cũng?”

Ta : “Khụ khụ… ngại ngùng, ta hết. Chàng cứ yên tâm theo bản công chúa, sau ta sẽ đối tốt với chàng.”

Mỹ nam nhếch mép: “Đối tốt với ta?”

Ta gật đầu: “Đúng.”

Mỹ nam nghiêng đầu: “Công chúa định đối tốt với ta thế nào?”

Ta cau mày, suy nghĩ cẩn thận.

“Ừm… Chính là gì chàng muốn, ta sẽ cố gắng ứng. Cho chàng rất nhiều tiền để mua gì cũng được. Còn nữa… Ta sẽ nhẹ nhàng với chàng.”

Mỹ nam bật cười.

Rõ ràng nam sủng do hoàng huynh đưa đến ta, nhưng Hắc chẳng có chút tố chất nghề nghiệp nào.

Chàng không bao giờ chủ động lấy lòng ta, thường xuyên không thấy đâu.

Ta cũng chẳng làm gì chàng, chủ yếu vì không dám và không có kinh nghiệm.

đương thì ta trải qua, nhưng chưa đương với người đẹp trai như vậy.

Ở bên chàng, ta có cảm giác như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không xứng.

Ta hỏi hoàng huynh, mỹ nam huynh ấy tìm cho ta, vì lý do gì làm nam sủng?

Lúc đó, hoàng huynh vừa gặp Thái tử Lân quốc xong, nhìn bóng lưng chàng rời đi, ta bỗng thấy quen mắt. Chỉ là chưa kịp nhìn kỹ, người kia đã đi xa.

Dựa theo miêu tả của ta, đại thái giám bên cạnh hoàng huynh khoanh vùng cho ta một người— Hắc.

Hắc được thế vì mắt chàng nhất trong số mọi người.

Đại thái giám nói chàng mang dòng m.á.u Lân quốc nên mắt mới như vậy.

Hắc vì nhà nghèo, phải kiếm tiền chữa bệnh cho cha già tám mươi tuổi, kiếm tiền học cho em trai sáu tuổi, nên mới đến ứng tuyển làm nam sủng.

Ta cứ tưởng Thái tử Lân quốc là nam sủng mà hoàng huynh ban tặng cho ta, nên đã trói chàng về phủ, ức h.i.ế.p đủ điều.
Chàng chiều chuộng ta như muốn làm mưa làm gió, thỏa mãn mọi cầu kỳ quặc của ta.
Cho đến khi thánh chỉ ban xuống, bắt buộc ta phải sang Lân quốc hòa thân, ta tiếc nuối sắp xếp đường lui cho chàng rồi mới lên đường.
Đêm tân hôn, khi khăn voan được vén lên, nhìn thấy khuôn mặt Thái tử Lân quốc, ta c.h.ế.t lặng.
Thái tử bóp má ta, cười đến phát lạnh: “Bội tình bạc nghĩa, ngủ xong rồi chạy. Công chúa nói xem, nàng nên bị ta phạt thế nào?”
Ta : “À thì…?”
—–
Ngày , hoàng huynh cười gian xảo ta đến một tiền .
Huynh ấy tay, lập tức có nội thị dẫn tám mươi tám mỹ nam bước .
Hoàng huynh nói chính là ông ấy tặng cho ta.
Huynh bảo ta cứ chọn thoải mái, khách sáo, rồi nhìn ta bằng ánh mắt cười như bà cô.
Ta nhìn huynh ấy, người cũng thật tốt bụng.
Chỉ là trong giây lát, ta không biết rốt cuộc ai mới là người cổ đại phong kiến, ta hay hoàng huynh.
Đúng vậy, ta chỉ là một nữ sinh viên đại học mỏng manh yếu đuối xuyên không đến .
Điều đầu tiên ta khi đến, là hoàng huynh của ta là một kỳ nhân, kinh thế hãi tục.
Ví dụ như bây giờ, huynh ấy nói so với phải hỏi đỉnh cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ tam thiên thì cuộc sống của ta thật quá nhàm chán.
Cho nên, trong ngày của ta, huynh ấy tặng ta tám mươi tám nam sủng, để ta kịp thời hưởng lạc.
Nhìn tám mươi tám nam sủng mà ta được lựa chọn, mặt ta đỏ bừng.
Hoàng huynh vỗ n.g.ự.c cam đoan với ta, mỹ nam đầu tiên, sạch sẽ lắm, bảo ta cứ yên tâm dùng.
đầu tiên là cái gì? Sao ta nghe không ?
Tối hôm đó, ta bịt mắt chơi trò bịt mắt bắt dê với đám nam sủng.
Ta chạy loạn trong ngự hoa viên, lụa bịt mắt mỏng manh vẫn còn có thể thấy ánh sáng, phần lớn cảnh vật ta nhìn rõ.
Ta đuổi theo một nam sủng, cứ thế chạy một cung nào đó.
Ta bắt, nam sủng chạy; ta bắt, nam sủng chạy; ta bắt, bắt được rồi!
Cảm nhận xúc cảm eo thon vai hẹp trong tay, ta giật phăng dải lụa bịt mắt, chỉ mỹ nam cao lớn trước mặt nói: “Chính là chàng, tối nay bản công chúa!”
Ta tay, thị tòng đi theo bên cạnh liền khiêng mỹ nam đi.
Khi cung nữ tắm rửa sạch sẽ cho mỹ nam, rồi đưa đến phòng ta, mỹ nam chỉ quấn một vải mỏng màu trắng.
Giọt nước rơi từ đuôi tóc của chàng ướt vải mỏng trước , cơ n.g.ự.c chàng ẩn hiện lấp ló.
Miệng chàng bị nhét một miếng vải, cung nữ còn chu đáo trói tay chàng cho ta.
Chỉ là mỹ nam trông như thiếu nữ bị ép buộc, vẻ mặt có phần bất mãn.
Chàng không phải là nam sủng hoàng huynh tặng ta sao? Sao tỏ ra không tình nguyện như vậy, chẳng lẽ là kiểu mới sao?
Mỹ nam giãy giụa, cổ tay trắng nõn bị dây thừng ma sát đến đỏ ửng.
Ta nuốt nước bọt ừng ực, cảm thấy tim đập nhanh hơn, khí huyết dâng trào.
tay bảo cung nữ lùi xuống, ta cười hì hì tiến về phía mỹ nam, lấy miếng vải trong miệng chàng ra.
“Cái đó, chàng sợ, ta cũng là đầu tiên. ta, chàng không thiệt đâu.”
Mỹ nam trừng mắt hổ phách sắc bén, nói không mấy khách khí: “Cái gì là cũng?”
Ta : “Khụ khụ… ngại ngùng, ta hết. Chàng cứ yên tâm theo bản công chúa, sau ta sẽ đối tốt với chàng.”
Mỹ nam nhếch mép: “Đối tốt với ta?”
Ta gật đầu: “Đúng.”
Mỹ nam nghiêng đầu: “Công chúa định đối tốt với ta thế nào?”
Ta cau mày, suy nghĩ cẩn thận.
“Ừm… Chính là gì chàng muốn, ta sẽ cố gắng ứng. Cho chàng rất nhiều tiền để mua gì cũng được. Còn nữa… Ta sẽ nhẹ nhàng với chàng.”
Mỹ nam bật cười.
Rõ ràng nam sủng do hoàng huynh đưa đến ta, nhưng Hắc chẳng có chút tố chất nghề nghiệp nào.
Chàng không bao giờ chủ động lấy lòng ta, thường xuyên không thấy đâu.
Ta cũng chẳng làm gì chàng, chủ yếu vì không dám và không có kinh nghiệm.
đương thì ta trải qua, nhưng chưa đương với người đẹp trai như vậy.
Ở bên chàng, ta có cảm giác như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không xứng.
Ta hỏi hoàng huynh, mỹ nam huynh ấy tìm cho ta, vì lý do gì làm nam sủng?
Lúc đó, hoàng huynh vừa gặp Thái tử Lân quốc xong, nhìn bóng lưng chàng rời đi, ta bỗng thấy quen mắt. Chỉ là chưa kịp nhìn kỹ, người kia đã đi xa.
Dựa theo miêu tả của ta, đại thái giám bên cạnh hoàng huynh khoanh vùng cho ta một người— Hắc.
Hắc được thế vì mắt chàng nhất trong số mọi người.
Đại thái giám nói chàng mang dòng m.á.u Lân quốc nên mắt mới như vậy.
Hắc vì nhà nghèo, phải kiếm tiền chữa bệnh cho cha già tám mươi tuổi, kiếm tiền học cho em trai sáu tuổi, nên mới đến ứng tuyển làm nam sủng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương