Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1: Trùng Sinh Trong Cơn Ác Mộng

Chương 1: Trùng Sinh Trong Cơn Ác Mộng

Tôi đã là một đóa hoa quỳnh nở trong đêm, mỏng manh và tinh khiết, nhưng lại yếu đuối đến lạ . Đã là một cô bé luôn khao khát yêu thương từ chính gia đình mình, khao khát được công , được nhìn thấy, được gọi tên. Nhưng cả những gì tôi lại chỉ là sự vị mù quáng, trao đi sự hy sinh không hồi kết và một trái tim vụn vỡ.

Tôi ch-ếc đi trong một đêm mưa tầm tã, lạnh lẽo và cô độc. Giống như một cái cây bị chặt đứt rễ, tôi ngã xuống, không một ai thương xót. Người tôi yêu nhất đã rời đi, người tôi tin tưởng nhất lại là kẻ phản bội, và người thân ruột thịt đã lạnh lùng đẩy tôi xuống vực sâu.

Nỗi đau là một loại ma dược, nó vừa có thể g.i.ế.c ch-ếc bạn, vừa có thể hồi sinh bạn. Tôi, Giang Niệm Niệm, đã ch-ếc một lần trong đau khổ, và giờ đây, tôi đã được hồi sinh trong sự tỉnh táo.

Tôi đã sống lại ở năm bảy tuổi, đúng vào định mệnh ấy. mùa thu năm ấy, căn của tôi vẫn ngập tràn nắng ấm áp, nhưng trái tim tôi lạnh như băng.

Khi tôi mở mắt, thế giới đã không còn là màu trắng xóa của bệnh viện nữa, là căn quen thuộc năm xưa. nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, ấm áp đến mức tôi ngỡ như mình đang mơ. Nhưng không, không phải mơ. Đây là năm tôi bảy tuổi.

Tôi về vào một mùa thu, cuộc đời tôi bắt đầu đi chệch hướng. Mẹ, với gương mặt lo âu và nước mắt, cầm trên tay một thư, một thư chứa đựng tương lai của tôi. Đó là thư mời nhập học của một trường đại học danh ở nước ngoài, học bổng toàn phần dành cho tôi – Giang Niệm Niệm.

Kiếp trước, tôi đã vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ mình đã chạm tới một bầu trời mới. Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài không một giờ đồng hồ. Mẹ bước vào , mắt mong chờ, còn chị gái tôi – Giang Tâm Tâm – đứng sau lưng mẹ, gương mặt nhợt nhạt, yếu đuối, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc.

“Niệm Niệm, con có thể suất học này cho chị con được không?”

Giọng mẹ run run. Bà dùng từ “”, như thể đó là một món đồ chơi tầm , có thể tùy tiện đưa cho người khác. Giang Tâm Tâm đứng sau lưng mẹ, gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ, trông như một thần nhỏ bị tổn thương. Đó là lớp mặt nạ cô ta đã đeo suốt bảy năm, một lớp mặt nạ tinh vi đến mức ngay cả người mẹ ruột cũng không thể nhìn thấu.

Kiếp trước, tôi đã ch-ếc lặng. Tôi nhìn mẹ, nhìn chị gái, nhìn thư trên tay và hỏi, rốt cuộc yêu thương của họ dành cho tôi là gì?

Kiếp trước, tôi đã khóc, đã gào thét, đã chất vấn mẹ:

“Tại sao? Tại sao con phải nhịn chị ấy mãi thế?”.

Những lời ấy của tôi chỉ lại cái nhìn thất vọng từ mẹ và sự thương hại từ . Họ nói tôi ích kỷ, không thương chị gái yếu ớt.

Mẹ đã đáp,

“Vì con khỏe mạnh, con giỏi giang hơn chị con. Con có thể mình gây dựng lại. Chị con yếu ớt, nếu không có cơ hội này, cả đời này chị con sẽ không thể ngẩng đầu lên được.”

Tôi đã tin. Tôi đã tin rằng sự nhịn của tôi là một hành động cao cả. Tôi đã lừa dối mình rằng sau khi hy sinh, mẹ sẽ yêu thương tôi hơn, chị gái sẽ ơn tôi. Nhưng tôi đã . Hoàn toàn . Sự hy sinh của tôi chỉ họ càng càng đòi hỏi, càng càng đẩy tôi vào ngõ cụt.

Nước mắt của tôi chỉ họ càng tin rằng, tôi mạnh mẽ và có thể chịu đựng được mọi thứ, trong khi Giang Tâm Tâm cần được bảo bọc.

Giang Tâm Tâm đã dùng suất học của tôi, bay sang nước ngoài. năm sau, cô ta về, thành một nhà khoa học năng, được ca tụng là của gia tộc họ Giang. Cô ta đã lấy đi cả, từ danh , sự nghiệp cho đến người tôi yêu. Còn tôi? Tôi chỉ là một cái bóng, một người em gái yếu kém, sống dưới cái bóng của cô ta, bị cả xã hội khinh và ghẻ lạnh.

Cho đến khi tôi ch-ếc, tôi vẫn không thể tin được rằng người đã đẩy tôi vào chỗ ch-ếc lại chính là Giang Tâm Tâm. Cô ta đã cố đ-á-nh tráo liệu nghiên cứu của tôi, tôi thất bại trong một dự án quan trọng, mất đi cả danh , rồi sau đó, lợi dụng sự tuyệt vọng của tôi để đẩy tôi vào một vụ tai nạn ô tô.

Giang Niệm Niệm của kiếp trước, cô bé ngây thơ, đã ch-ếc. Giang Niệm Niệm của kiếp này, tôi, sẽ không bao giờ lặp lại lầm đó nữa.

Chương 1: Trùng Sinh Trong Cơn Ác Mộng

Tôi đã là một đóa hoa quỳnh nở trong đêm, mỏng manh và tinh khiết, nhưng lại yếu đuối đến lạ . Đã là một cô bé luôn khao khát yêu thương từ chính gia đình mình, khao khát được công , được nhìn thấy, được gọi tên. Nhưng cả những gì tôi lại chỉ là sự vị mù quáng, trao đi sự hy sinh không hồi kết và một trái tim vụn vỡ.

Tôi ch-ếc đi trong một đêm mưa tầm tã, lạnh lẽo và cô độc. Giống như một cái cây bị chặt đứt rễ, tôi ngã xuống, không một ai thương xót. Người tôi yêu nhất đã rời đi, người tôi tin tưởng nhất lại là kẻ phản bội, và người thân ruột thịt đã lạnh lùng đẩy tôi xuống vực sâu.

Nỗi đau là một loại ma dược, nó vừa có thể g.i.ế.c ch-ếc bạn, vừa có thể hồi sinh bạn. Tôi, Giang Niệm Niệm, đã ch-ếc một lần trong đau khổ, và giờ đây, tôi đã được hồi sinh trong sự tỉnh táo.

Tôi đã sống lại ở năm bảy tuổi, đúng vào định mệnh ấy. mùa thu năm ấy, căn của tôi vẫn ngập tràn nắng ấm áp, nhưng trái tim tôi lạnh như băng.

Khi tôi mở mắt, thế giới đã không còn là màu trắng xóa của bệnh viện nữa, là căn quen thuộc năm xưa. nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, ấm áp đến mức tôi ngỡ như mình đang mơ. Nhưng không, không phải mơ. Đây là năm tôi bảy tuổi.

Tôi về vào một mùa thu, cuộc đời tôi bắt đầu đi chệch hướng. Mẹ, với gương mặt lo âu và nước mắt, cầm trên tay một thư, một thư chứa đựng tương lai của tôi. Đó là thư mời nhập học của một trường đại học danh ở nước ngoài, học bổng toàn phần dành cho tôi – Giang Niệm Niệm.

Kiếp trước, tôi đã vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ mình đã chạm tới một bầu trời mới. Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài không một giờ đồng hồ. Mẹ bước vào , mắt mong chờ, còn chị gái tôi – Giang Tâm Tâm – đứng sau lưng mẹ, gương mặt nhợt nhạt, yếu đuối, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc.

“Niệm Niệm, con có thể suất học này cho chị con được không?”

Giọng mẹ run run. Bà dùng từ “”, như thể đó là một món đồ chơi tầm , có thể tùy tiện đưa cho người khác. Giang Tâm Tâm đứng sau lưng mẹ, gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ, trông như một thần nhỏ bị tổn thương. Đó là lớp mặt nạ cô ta đã đeo suốt bảy năm, một lớp mặt nạ tinh vi đến mức ngay cả người mẹ ruột cũng không thể nhìn thấu.

Kiếp trước, tôi đã ch-ếc lặng. Tôi nhìn mẹ, nhìn chị gái, nhìn thư trên tay và hỏi, rốt cuộc yêu thương của họ dành cho tôi là gì?

Kiếp trước, tôi đã khóc, đã gào thét, đã chất vấn mẹ:

“Tại sao? Tại sao con phải nhịn chị ấy mãi thế?”.

Những lời ấy của tôi chỉ lại cái nhìn thất vọng từ mẹ và sự thương hại từ . Họ nói tôi ích kỷ, không thương chị gái yếu ớt.

Mẹ đã đáp,

“Vì con khỏe mạnh, con giỏi giang hơn chị con. Con có thể mình gây dựng lại. Chị con yếu ớt, nếu không có cơ hội này, cả đời này chị con sẽ không thể ngẩng đầu lên được.”

Tôi đã tin. Tôi đã tin rằng sự nhịn của tôi là một hành động cao cả. Tôi đã lừa dối mình rằng sau khi hy sinh, mẹ sẽ yêu thương tôi hơn, chị gái sẽ ơn tôi. Nhưng tôi đã . Hoàn toàn . Sự hy sinh của tôi chỉ họ càng càng đòi hỏi, càng càng đẩy tôi vào ngõ cụt.

Nước mắt của tôi chỉ họ càng tin rằng, tôi mạnh mẽ và có thể chịu đựng được mọi thứ, trong khi Giang Tâm Tâm cần được bảo bọc.

Giang Tâm Tâm đã dùng suất học của tôi, bay sang nước ngoài. năm sau, cô ta về, thành một nhà khoa học năng, được ca tụng là của gia tộc họ Giang. Cô ta đã lấy đi cả, từ danh , sự nghiệp cho đến người tôi yêu. Còn tôi? Tôi chỉ là một cái bóng, một người em gái yếu kém, sống dưới cái bóng của cô ta, bị cả xã hội khinh và ghẻ lạnh.

Cho đến khi tôi ch-ếc, tôi vẫn không thể tin được rằng người đã đẩy tôi vào chỗ ch-ếc lại chính là Giang Tâm Tâm. Cô ta đã cố đ-á-nh tráo liệu nghiên cứu của tôi, tôi thất bại trong một dự án quan trọng, mất đi cả danh , rồi sau đó, lợi dụng sự tuyệt vọng của tôi để đẩy tôi vào một vụ tai nạn ô tô.

Giang Niệm Niệm của kiếp trước, cô bé ngây thơ, đã ch-ếc. Giang Niệm Niệm của kiếp này, tôi, sẽ không bao giờ lặp lại lầm đó nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương