ếc để cưới đệ muội - Chương 2
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.
Ta hé mở một cánh cửa, liền trông thấy hắn đứng ngay bên ngoài,
Không kìm được chất vấn:
“ tới làm gì?”
Hắn mạnh mẽ đẩy cửa ,
Tiện tay đóng sầm cửa sau lưng.
Trong lúc ta còn đang rối loạn tâm thần,
Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ đ-á-nh giá ta, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không ngờ nàng lại nhận ra ta.”
nói mơ hồ như mang theo ám chỉ ta lạnh người.
Ta gắng trấn tĩnh:
“ có biết mình đang làm gì không?”
Hắn giữ dáng vẻ ôn hòa như thường, khẽ mỉm cười:
“Không ra sao? Giữa nàng và nàng , ta nàng .”
Hắn thẳng thắn không chút kiêng dè, làm việc chẳng hề e ngại gì.
Chẳng lẽ… hắn định gi-ếc ta?
Nghĩ tới , tim ta đập thình thịch, tưởng chừng sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Ta tiếp tục :
“ đã có lựa , vậy còn đến làm gì?”
Hắn chậm rãi tiến tới gần, ta vô thức siết chặt trâm bạc trong tay áo.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã lướt ta mà tiến trong phòng.
ngang chiếc bàn tròn ngoài sảnh, ánh mắt hắn còn liếc một cái,
hờ hững:
“Tới xem nàng, xem thử nàng có giở trò gì không.”
Ta thầm thở phào.
ra hắn nghĩ đầu tiên không là gi-ếc ta.
Vậy … chuyện này còn cơ hội xoay chuyển.
Ta cứ ngỡ mình có thể bình tĩnh đối diện,
Nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào:
“Trong mắt , thiếp là gì? Là tấm mối tình hèn hạ kia của sao?”
Hắn cười khinh miệt:
“Đã biết mình là tấm , sao còn ?”
Những lời sỉ nhục thẳng thừng như mũi tên độc, Xuyên thấu lớp vỏ bọc cuối cùng nơi lòng ta.
Nước mắt dồn nén bao lâu rốt cuộc tuôn trào, cổ họng như nghẹn lại.
Hắn nhíu mày:
“Trước thành thân ta đã tra nàng. Nàng từng lợi dụng quan hệ với San San mà tiếp cận tam ca của nàng , chẳng muốn nhà họ sao? Tính nết của nàng thế nào, ta biết rõ từ lâu, không cần giả bộ đau lòng.”
Ta không thể ngờ được hắn lại ta như thế.
ra trong lòng hắn,
Ta hắn là vì muốn trèo cao.
Ta hắn,
Bất chợt cười.
Chỉ tiếc là nước mắt không ngừng tuôn rơi,
Làm sao không sạch, vừa xong đã lại ướt.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.
Ta hé mở một cánh cửa, liền trông thấy hắn đứng ngay bên ngoài,
Không kìm được chất vấn:
“ tới làm gì?”
Hắn mạnh mẽ đẩy cửa ,
Tiện tay đóng sầm cửa sau lưng.
Trong lúc ta còn đang rối loạn tâm thần,
Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ đ-á-nh giá ta, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không ngờ nàng lại nhận ra ta.”
nói mơ hồ như mang theo ám chỉ ta lạnh người.
Ta gắng trấn tĩnh:
“ có biết mình đang làm gì không?”
Hắn giữ dáng vẻ ôn hòa như thường, khẽ mỉm cười:
“Không ra sao? Giữa nàng và nàng , ta nàng .”
Hắn thẳng thắn không chút kiêng dè, làm việc chẳng hề e ngại gì.
Chẳng lẽ… hắn định gi-ếc ta?
Nghĩ tới , tim ta đập thình thịch, tưởng chừng sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Ta tiếp tục :
“ đã có lựa , vậy còn đến làm gì?”
Hắn chậm rãi tiến tới gần, ta vô thức siết chặt trâm bạc trong tay áo.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã lướt ta mà tiến trong phòng.
ngang chiếc bàn tròn ngoài sảnh, ánh mắt hắn còn liếc một cái,
hờ hững:
“Tới xem nàng, xem thử nàng có giở trò gì không.”
Ta thầm thở phào.
ra hắn nghĩ đầu tiên không là gi-ếc ta.
Vậy … chuyện này còn cơ hội xoay chuyển.
Ta cứ ngỡ mình có thể bình tĩnh đối diện,
Nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào:
“Trong mắt , thiếp là gì? Là tấm mối tình hèn hạ kia của sao?”
Hắn cười khinh miệt:
“Đã biết mình là tấm , sao còn ?”
Những lời sỉ nhục thẳng thừng như mũi tên độc, Xuyên thấu lớp vỏ bọc cuối cùng nơi lòng ta.
Nước mắt dồn nén bao lâu rốt cuộc tuôn trào, cổ họng như nghẹn lại.
Hắn nhíu mày:
“Trước thành thân ta đã tra nàng. Nàng từng lợi dụng quan hệ với San San mà tiếp cận tam ca của nàng , chẳng muốn nhà họ sao? Tính nết của nàng thế nào, ta biết rõ từ lâu, không cần giả bộ đau lòng.”
Ta không thể ngờ được hắn lại ta như thế.
ra trong lòng hắn,
Ta hắn là vì muốn trèo cao.
Ta hắn,
Bất chợt cười.
Chỉ tiếc là nước mắt không ngừng tuôn rơi,
Làm sao không sạch, vừa xong đã lại ướt.