1
Tôi và Kỳ Bạch chia tay không mấy tốt đẹp.
Tôi mắng anh ấy là đồ khốn vô liêm sỉ.
Anh ấy nói tôi là đồ sói mắt trắng nuôi không lớn.
Cứ thế những người tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại.
Năm năm ,tôi gặp lại Kỳ Bạch.
Người quản lý bên cạnh nhiệt tình giới thiệu.
“Tổng giám đốc Kỳ, đây là Ôn Đào, là trưởng bộ phận đón chính của đội ngũ bên ngài.”
Vừa dứt , ánh mắt Kỳ Bạch cuối cùng cũng rơi vào người tôi.
Tôi mím , đưa tay ra, “Tổng giám đốc Kỳ, đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu.”
Kỳ Bạch không đáp.
Không khí .
Anh ấy cười khẩy một tiếng.
“Thật sao, đã bao lâu rồi.”
[…]
2
Người này luôn như vậy.
Với khuôn mặt lạnh lùng, thanh tú.
Một câu hỏi ngược, luôn tạo cảm giác ảo giác rằng anh ấy cố ý bắt chuyện với bạn.
Tùy tiện trêu chọc, thích nhìn bạn ngượng ngùng bối rối.
Thực ra anh ấy đứng ngoài cuộc, chưa bao giờ động .
Tôi không nói gì.
Người quản lý nhận ra điều gì đó, thăm dò hỏi, “Ôn Đào, cô có quen Tổng giám đốc Kỳ không?”
Tôi cúi đầu, “Hoàn toàn không quen biết.”
Câu nói này cố tình nói ra một cách thiếu EQ.
Người quản lý lúng túng chữa cháy, “Đâu có, tổng giám đốc còn trẻ đã có tài, bây giờ làm quen nhau cũng chưa muộn mà.”
Mắt Kỳ Bạch không có cảm xúc gì, dời ánh mắt đi.
lướt qua.
Cánh tay anh ấy đẩy bàn tay tôi vẫn còn lơ lửng trong không trung.
Nhẹ giọng, “Người không quen biết, không có thời gian để làm quen.”
3
Hôm đó trời đổ một trận mưa lớn.
cả người cũng trở ẩm ướt hơn.
Bị chậm trễ thời gian, tôi đứng một mình ở cửa.
Trước mặt dừng một chiếc xe sang màu đen.
Kỳ Bạch lạnh lùng hạ cửa kính, “ xe.”
“Tôi đã xe rồi.”
Vừa nói xong, taxi cũng đến.
Kỳ Bạch liếc mắt, “Cô một chiếc, tôi đ.â.m một chiếc, cô tin không.”
Góc nghiêng sắc sảo.
Vẫn tệ hại và ngông cuồng như trước.
Tôi dài trong .
Vừa xe, cánh tay bị kéo mạnh.
Tôi ngồi đùi anh ấy.
Sức lực chênh lệch, tôi giãy giụa lại bị anh ấy ấn trở lại đùi.
Hơi ấm lan tỏa, hơi suýt chút nữa chạm vào nhau.
“Đâu phải chưa từng ngồi, sợ gì.”
Tôi tức đến nghiến răng, “Đồ khốn.”
Kỳ Bạch nhếch , “ chán rồi, mắng cái đi.”
Vô số lần trước đây, da thịt kề sát.
Tôi khóc lóc cầu xin mắng anh ấy là đồ khốn, anh ấy quả thật đã chán rồi.
Ngón tay Kỳ Bạch đặt eo tôi.
Anh ấy nhìn kỹ mặt tôi, “Lớn gan rồi đấy A Đào, không quen biết sao?”
“Thả tôi xuống.”
Kỳ Bạch làm ngơ, “Vậy để tôi nhắc cô một chút.”
Tôi theo bản năng quay mặt đi.
Nhưng anh ấy lại bóp cằm tôi.
Buộc tôi phải đối mặt.
“Tôi tên Kỳ Bạch, một kẻ ngốc bị cô lợi dụng xong rồi vứt bỏ.”
Ánh mắt anh ấy rất sâu, mang theo nụ cười nhạt.
Từng chữ một.
Cứng rắn ném tôi vào đoạn ký ức đã hoen gỉ đó.
4
Thời đại học.
Kỳ Bạch học hành chểnh mảng, tính khí lớn, đánh nhau hung hãn.
Trong trường không ai dám chọc anh ấy.
Trong cuộc sống ăn chơi trác táng của một công tử nhà giàu.
Ngoại lệ duy chính là tôi.
Tôi là cưng mà Kỳ Bạch hứng .
Tôi cũng ngoan ngoãn đóng vai người theo anh ấy.
Hay nói cách là ‘thích’ anh ấy.
Thế là tôi lợi dụng sự chiếm hữu bệnh hoạn của Kỳ Bạch đối với tôi.
Đánh cho người đàn ông đã bắt tôi từ thời cấp ba đến tàn phế, và tống vào tù.
Kỳ Bạch cũng vì giơ tay đỡ gậy mà gãy một cánh tay.
Đến bây giờ.
Tôi chưa bao giờ ván cờ này, tôi cũng tự mình dấn thân vào.
Kỳ Bạch xuất viện ca phẫu thuật tái tạo, cánh tay vẫn còn bó bột.
Tôi đặc biệt đến chùa cầu bình an phù tặng anh ấy.
bên ngoài phòng riêng.
Tôi bạn bè trêu chọc nói, “Kỳ ca, anh sẽ không yêu Ôn Đào đến c.h.ế.t đi sống lại chứ, nào mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”
Không có âm nhạc, không có cảm xúc.
Kỳ Bạch thờ ơ mở , “Mèo hoang mà, trêu đùa chút , ai lại mang về nhà thật chứ.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thế giới .
Không biết thứ gì đó dày đặc gặm nhấm trái tim.
Tôi biết từ đầu mục đích tôi cận anh ấy không trong sáng.
Tôi muốn xin lỗi anh ấy một cách tử tế.
Tôi cứ Kỳ Bạch ít cũng thích tôi.
Không ngờ tất cả chỉ là đùa giỡn.
Tuy , như vậy cũng tốt.
năm năm.
Tôi một mình sinh con.
Ân oán đã tan biến trong cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Giờ đây, Kỳ Bạch lại xông vào như cướp nhà.
5
Ngoài xe lại đổ một trận mưa nhỏ.
Kỳ Bạch cuối cùng cũng buông tha tôi.
Suốt quãng đường .
Có lẽ vì công việc quá mệt mỏi.
Tôi vô tình ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra đã thấy ở dưới nhà.
Bên cạnh không có ai.
Kỳ Bạch đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Trước đây tôi không cho anh ấy hút thuốc.
Kỳ Bạch luôn ôm tôi trêu chọc nói, quản nghiêm thế cơ à.
Lúc này anh ấy nhìn thấy tôi, cũng theo phản xạ, tay theo bản năng lùi lại một chút.
Rồi lại đến điều gì đó, lại hào phóng ngậm điếu thuốc vào .
Dáng vẻ vừa ngổ ngáo vừa mạnh mẽ.
“Tỉnh rồi à?”
Tôi sắp xếp lại cảm xúc, khẽ nói, “Kỳ Bạch, chuyện trước đây, tôi nợ anh một xin lỗi.”
“Vậy .”
Đây là khu dân cư cũ, tầng thấp, con gái tôi luôn đợi tôi về ở cửa sổ.
Tôi sợ bị nhìn thấy, nói.
“Chúng ta đều là người lớn, có cuộc sống riêng, tôi không còn sức để phân biệt đúng sai với anh nữa.”
Kỳ Bạch cười, “Vậy người lớn cũng hiểu đạo lý có đi có lại chứ.”
Tôi phản ứng vài giây, rồi cũng cười theo, “Tôi không có thời gian chơi mấy trò này với anh.”
Nói xong, tôi định bỏ đi.
Kỳ Bạch thản dập tắt điếu thuốc, giơ tay dễ dàng đẩy tôi vào cạnh xe.
“Tôi có nói là muốn quấn lấy cô đâu.”
Giọng điệu lười biếng.
Anh ấy đẹp trai, cộng thêm gia thế, chưa bao giờ thiếu bạn gái.
Những năm tháng ở bên anh ấy, tôi biết rõ chơi tình cảm, tôi không thể chơi lại anh ấy.
Bây giờ tôi chỉ muốn tránh xa anh ấy.
Đáng tiếc Kỳ Bạch làm việc tàn nhẫn, đã chịu thiệt phải trả lại gấp bội.
Tôi gần như có thể đoán được anh ấy muốn làm gì.
Không ngoài việc phá hoại công việc của tôi, xem tôi hạ mình cầu xin anh ấy.
Tôi cũng không nhẫn nhịn nữa.
“Bây giờ không phải sao? Sao, Tổng giám đốc Kỳ muốn trả thù sao? Có tiền là có thể bắt người như vậy sao?”
vậy, Kỳ Bạch từ từ nhíu mày, “Mẹ kiếp, tôi nói hai câu mà đã là bắt cô rồi sao?”
tôi đến .
Anh ấy chậm rãi nhìn tôi, đột cúi xuống hôn tôi, vừa trẻ con vừa cố chấp.
Đầu lưỡi cuốn lấy, đốt cháy mọi giác quan của nhau.
Tôi giãy giụa đánh vào n.g.ự.c anh ấy.
Tranh thủ khoảng trống, đẩy mạnh ra, tát một cái.
“Vô liêm sỉ!”
Kỳ Bạch l.i.ế.m khóe , như thể bị mắng sảng khoái, ánh mắt càng thêm tà ác.
Anh ấy giữ chặt cổ tay tôi ấn mạnh vào cửa xe, lại phong tỏa.
Cho đến nghẹt mềm nhũn chân, anh ấy buông tôi ra, cười ngông cuồng, “A Đào, đây là bắt .”
Tên điên này.
Giây theo.
“Mẹ ơi, chú ấy là ai vậy?”
Không xa, một bé con cầm que kem, ngây thơ nhìn chúng tôi.