1
“Độc nữ phủ Hộ quốc Tướng quân, đoan trang hiền hậu, ôn nhu nết na, đúng là khuôn mẫu quý nữ chốn kinh thành!”
Ấy là câu đầu tiên Hoàng thượng thốt ra khi trông thấy ta.
Lời vừa , cả yến tiệc liền im bặt như tờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta – người đang ngồi bên phụ thân, mắt ngọc long lanh, dáng vẻ như tiên giáng trần.
Chỉ là… bọn họ đâu biết, ta sở dĩ câm như hến, không thốt nổi nửa lời, hoàn toàn bởi vì mẫu thân đang nhéo chặt da đùi ta gầm bàn.
Một phen vô thanh uy hiếp: “ dám hé môi nửa chữ, toàn bộ sách tranh cấm kỵ của con sẽ bị thiêu sạch!”
Toàn là tuyệt bản dâm thư đó!
Ta nghiến răng đau, ánh lệ trong mắt, kỳ thực chẳng phải cảm động – là nước mắt nhẫn đấy!
Phụ thân ta thì sao? Vừa được Hoàng thượng ngợi khen, liền ưỡn n.g.ự.c đắc ý, thao thao bất tuyệt kể công dạy dỗ ta thành tiểu thư tinh thông cầm kỳ thi họa.
Mẫu thân cũng kịp thời tiếp lời, rằng ta từ nhỏ đã nhút nhát rụt rè, tính tình nhu hòa.
“ đứa nhi nữ , nhà chúng thần chẳng còn ai. Mai sau chúng thần khuất núi, nó đơn độc không nơi nương tựa, thì biết sống sao đây?”
Lời vừa thốt ra, hai người liền ôm nhau lóc thê lương.
Người nhìn vào, chỉ thấy một đôi phu phụ thương con chí thiết.
Tiếng bi ai chân thành ấy, ngay cả hoàng thân quốc thích vốn lãnh đạm cũng phải chạnh .
Song… thiên hạ đã quên :
Hai người , vốn là đôi sát thần tung hoành sa trường, g.i.ế.c người không chớp mắt, quân địch danh đã vỡ mật!
Với phu thê … liệu có câu nào là lời thật?
Hoàng thượng ngó đôi phu thê đang lóc, lại liếc sang ta vẫn cúi đầu không nói, cất tiếng:
“Đã không nỡ rời xa như thế, chi bằng để nàng lưu lại kinh thành, trẫm đích thân chọn cho nàng một tấm phu quân tốt, thế nào?”
Phụ thân ta lập tức hỏi: “Thật sao? Hoàng thượng tự mình chọn ư?”
Người gật đầu.
“Chỉ cần Hoàng thượng ban hôn cho tiểu nữ của thần, thần nguyện hổ phù, từ nay quy ẩn, an dưỡng tuổi già!”
Lời vừa , phụ thân liền nhét hổ phù vào tay Hoàng thượng, tựa hồ sợ người đổi ý, còn nhấn mạnh thêm lần :
“Hoàng thượng nhất định phải nhớ ban hôn cho nhi nữ vi thần đấy!”
Chuyện đến đỗi bất ngờ.
Cả yến tiệc sững sờ nhìn hổ phù trong tay Hoàng thượng, đồng loạt c.h.ế.t lặng.
Ai cũng tưởng, phụ thân ta công cao át chủ, tất sẽ hổ phù làm chỗ dựa.
Ngay cả Hoàng thượng cũng chỉ định ta lại kinh thành để kiềm chế phụ thân, nào ngờ người vừa nhắc đến ban hôn, đã buông tay dễ dàng!
điều kiện duy nhất… chỉ là cưới cho ái nữ mình ư?
Ban hôn cho đứa nhi nữ xinh đẹp như tiên, ngại ngùng e ấp như cỏ non gặp sương kia, thật sao?
Chỉ như vậy thôi sao?
Hoàng thượng còn chưa hoàn hồn, bèn dò hỏi: “Vậy Tướng quân mong chọn dạng trượng phu thế nào?”
Phụ mẫu ta liếc nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Không yêu cầu cả.”
“Hơn , sính lễ nhà ta sẽ chuẩn bị dài hai mươi dặm, vạn tráp môn!”
Mẫu thân lập tức phụ họa:
“Lại còn… có thể ăn luôn toàn bộ sản nghiệp của Tướng quân phủ!”
Với điều kiện như thế, đừng nói đám thế gia đang ngồi , ngay cả Hoàng thượng trên cao cũng khẽ động .
chẳng phải đã bảy mươi ba tuổi, lại bị trói tay bởi cục diện triều chính, e rằng Người cũng muốn đích thân cưới ta về rồi!
Kể từ đó, khắp kinh thành, các gia tộc thi nhau tính toán trong tộc có ai phù hợp.
Ngày thứ hai sau khi trở về kinh, cửa Tướng quân phủ chật kín thiếu niên công tử các nhà đến lễ cầu thân.
Buổi yến kiến thân của ta – chính thức khai màn.
Khi ta bước ra cửa, phụ thân tiếng căn dặn phía sau:
“Chớ tiếng, chớ động tay, chớ dọa người!”
Đám công tử trước cửa đồng loạt hô to:
“Chúng ta sẽ rất dịu dàng!”
Phụ thân ta: “……”
2
Ta sinh ra nơi đại mạc, lên chốn biên quan.
Thuở phụ mẫu kinh bẩm báo, ta chưa từng cùng về.
Khắp thượng kinh chỉ truyền nhau lời đồn: Đại tướng quân oai hùng có một ái nữ duy nhất, được yêu thương như minh châu nơi tay.
“Ngày nay được gặp, quả là tiên nữ trên trời, nhân gian khó cầu một lần!”
Người đang ngồi trước mặt ta là vị công tử cuối cùng trong buổi xem mắt – Tạ Thanh Việt, cháu của Lễ bộ Thượng thư.
Vị công tử … đã thao thao bất tuyệt khoe tài văn vở suốt một canh giờ.
Ta thật chẳng ngồi yên được , đành học theo mấy nữ chính nhút nhát trong sách tranh, rụt rè nói nhỏ:
“Tờ giấy nháp trong tay chàng… nhòe rồi.”
Hắn ngẩn người, rồi như sực ra mình bị phát hiện gian lận, lập tức che mặt, kêu khẽ một tiếng vì mặt.
Kết quả… mực trên tay in lên mặt.
Ta không được bật cười.
Tạ Thanh Việt hé mắt nhìn trộm qua kẽ tay.
Ánh mắt chạm nhau, vành tai hắn đỏ bừng.
Ngay khoảnh khắc sau, giống như bị giẫm trúng đuôi chuột, hắn bật dậy, để lại một câu:
“Ta đi rửa mặt!” – rồi quay người chạy .
Dáng vẻ thẹn thùng ấy, ta chưa từng thấy nơi biên quan – vừa ngốc nghếch, lại… kiều mỵ khó tả.
Khi ra khỏi trà quán, trời đã xế chiều, gió đêm mát rượi.
Tạ Thanh Việt tháo áo choàng, đưa đến trước mặt ta.
Ta không ý, chỉ nhìn hắn trân trối.
Hắn giơ mãi, thấy ta không đón, cuối cùng cắn môi, đích thân khoác lên người ta.
Lúc cúi người, cổ áo hơi mở, để lộ vùng da đỏ ửng kéo dài đến tận gáy.
Ta tò mò, đưa tay khẽ chạm.
Ngón tay mát lạnh Tạ Thanh Việt khẽ run, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.
Sợ hắn lầm, ta rụt tay lại, khe khẽ nói:
“Nơi ấy đỏ lắm, ta sợ… chàng bị sốt.”
Giọng ta nhỏ , hắn phải cúi xuống .
Rồi… khẽ cười, nụ cười gượng gạo đầy bối rối:
“Chạm trán mới biết có sốt không.”
lời, liền kéo tay ta đặt lên trán mình.
Ta muốn rút tay, hắn lại lấy.
Bàn tay, mu bàn tay… đều là nhiệt độ từ hắn.
Thì ra, nam tử nơi kinh thành, quả thật rất với đám hán tử ở biên cương…
Trở về phủ, ta đến chào tổ mẫu.
phụ mẫu, các thân thích cũng đang ngồi chờ.
Vừa thấy ta, cả nhà liền xúm lại hỏi han:
Mẫu thân: “Cháu trai của Hình bộ thế nào?”
Ta: “Nam tử bám váy mẹ.”
Phụ thân: “Còn công tử Hộ bộ?”
Ta: “Tật hành hung.”
Tổ mẫu: “Vậy còn cháu Thừa tướng?”
Ta: “Hạng dâm ô háo sắc.”
Cả nhà đồng loạt kêu trời: “Một người cũng không được sao?!”
Ta lắc đầu: “Có một người thì… được rồi.”
Tức thì cả nhà xúm lại: “Ai vậy?!”
Ta đáp: “Cháu Lễ bộ Thượng thư – Tạ Thanh Việt.”
Không khí đang náo nhiệt lập tức… lặng ngắt.
Phụ mẫu ta tròn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang thân thích.
Các thân thích đưa mắt dò xét nhau, lâu sau, một biểu tỷ họ hàng ở xa mới nhỏ giọng giải thích:
“Bởi vì… nhà ấy thuộc kiểu… tam hợp nhất.”
3
Ta về kinh ba ngày.
Ngày đầu diện thánh.
Ngày thứ hai xem mắt.
Ngày thứ ba… có người tới cầu thân.
Phụ mẫu ta nhìn đôi phu phụ Tạ gia từ sáng sớm đã đích thân dẫn sính lễ tới phủ – sính lễ lại chất đầy cả sân – chỉ biết sững sờ, không thốt nên lời.
Chẳng lẽ trong kinh thành lúc … đang thịnh hành tục cưới chớp nhoáng hay sao?
Bà mối đi cùng Tạ gia lưỡi lanh lợi, lời ca tụng công tử Tạ gia chẳng tiên trên trời, quý nhân đất.
Bà ta nói, ta qua đó, thì chẳng nào rơi thẳng vào đống phúc lộc.
Tạ gia sẽ đãi ta như nhi nữ ruột, ta ở nhà thế nào, sang đó vẫn y như vậy.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ:
“Thật ư? Ở nhà thế nào, sang đó cũng thế? Ta thật sự… có thể làm chính mình sao?”
Ta hăm hở bật dậy, định hỏi rõ thêm, thì mẫu thân đã nhanh tay bịt ta lại, nghiến răng cảnh cáo bên tai:
“Bà ta đang vẽ bánh đấy.”
Ta lập tức ngậm .